Vô Thượng Thần Đế

Chương 2706: Ba trận so tài

- Ba loại kết quả cho mọi người lựa chọn, ta nghĩ chư vị lần này, hẳn là hiểu quy củ rồi chứ?
Trọng tài cười nhạt nói:
- Đã như vậy, tiếp theo, mời mọi người bắt đầu đặt cược, giới thiệu về bốn vị giác đấu sĩ, ta nghĩ mọi người cũng có hiểu rõ.
- Trận đấu, mười phút sau bắt đầu, đến lúc đó, đặt cược cũng kết thúc.
Hiện tại, bên trong lồng sắt, bốn đạo thân ảnh đứng vững.
Tạ Thanh và Mục Vân nhìn nhau cười.
- Ngươi chọn tên nào? Phòng ngự mạnh, hay là công kích mạnh?
- Ta muốn công kích mạnh!
Tạ Thanh cười nói:
- Ta cũng lười cố sức, đi phá vỡ phòng ngự của mai rùa, phiền toái.
- Tốt!
Mục Vân cũng không rối rắm quá nhiều điểm này.
Trần Nguyên cùng Thạch Uyên nghe được lời này, nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện ý giận.
- Trần Nguyên, xem ra chúng ta bị xem thường.
Thạch Uyên hai tay nắm chặt, hừ nói:
- Ta tuy rằng phòng ngự cường đại, nhưng công kích cũng không kém, hai tên ngu xuẩn này, sẽ không thật sự ngây thơ như vậy chứ?
- Ai biết được?
Trần Nguyên cười nhạo nói:
- Dù sao ta cũng không có tâm tình quản những thứ này, hai mặt hàng này, cảm giác hoàn toàn không đủ nhìn.
- Đã như vậy, một chọi một đi.
- Tốt!
Hai người hiện tại, tách ra đứng vững.
Mục Vân và Tạ Thanh lúc này cũng đứng hai bên.
Đối thủ của Tạ Thanh, Trần Nguyên, công kích mạnh mẽ, Hư Thần sơ kỳ đỉnh phong.
Đối thủ của Mục Vân, Thạch Uyên, phòng ngự vô địch, cũng là Hư Thần sơ kỳ đỉnh phong.
Tại thời điểm này, bắt đầu đặt cược.
Lư Ngọc Tuyết hiện tại nhìn bốn đạo thân ảnh giữa sân.
- Hai người Trần Nguyên cùng Thạch Uyên đều là Hư Thần sơ kỳ đỉnh phong, mạnh hơn so với cảnh giới Hư Thần sơ kỳ bình thường rất nhiều. Bất quá ta thấy hai người kia, một Hư Thần sơ kỳ, một Hư Thần trung kỳ, cũng không kém.
- Tần thúc, ngươi thấy thế nào?
Nghe được lời này, Tần Sơn cười nói:
- Đợi lát nữa nhìn lại đi, hai người này, lần đầu tiên xuất hiện, ta ngược lại rất tò mò, có bản lĩnh gì.
- Ừm.
Mà lúc này, bên kia, bên trong nhã gian của Cổ gia, Cổ Thanh Hà nhìn đấu trường ngoài cửa sổ cười nói:
- Hai tỷ muội Lư Ngọc Tuyết và Lư Ngọc Thanh, mỗi lần đều từ nơi này mua giác đấu sĩ, vì thế xuất hiện không ít thiên tài bị Lư gia thu mua.
- Lần này, bổn thiếu gia nhất định sẽ làm cho Lô Ngọc Tuyết chảy máu.
Trên khuôn mặt Cổ Thanh Hà, vẻ lạnh lùng càng sâu.
Mà hiện tại, trong một gian nhã gian khác, trên mặt Lâm Phong Vân cũng xuất hiện một nụ cười.
- Cổ Thanh Hà thật đúng là cố chấp.
- Đúng như thế!
Một người bên cạnh cung kính nói:
- Cổ gia cùng Lư gia chính là cừu nhân, hai đại gia tộc này, không có khả năng thủy hỏa tương thích, ta thấy Cổ Thanh Hà lần này, chính là tới quấy rối.
- Ha ha...
Lâm Phong Vân cười cười, nói:
- Bất quá nói thật, Lư gia tuy không có con trai, nhưng hai tỷ muội Lư Ngọc Tuyết cùng Lư Ngọc Thanh, đúng là không đơn giản.
- Chuyện an bài thế nào rồi?
- Khởi bẩm thiếu gia, mắt Lư Ngọc Tuyết cùng Lư Ngọc Thanh hai người mắt cao hơn đỉnh, người chúng ta an bài, các nàng căn bản không để ý, cho nên...
- Quên đi.
Lâm Phong Vân khoát tay áo nói:
- Ai cũng biết, lấy bản lĩnh của hai người Lư Ngọc Tuyết cùng Lư Ngọc Thanh, ngày sau rất có khả năng là trụ cột của Lư gia, Lư gia làm sao có thể không biết điểm này?
- Chuyện này...
- Tạm thời để đó đi.
Lâm Phong Vân nhìn giữa sân, nói:
- Trận tỷ thí này, xem ra Lục Bình an bài Mục Vân cùng Tạ Thanh này xuất hiện, có dụng ý khác, ta ngược lại rất tò mò, Cổ Thanh Hà làm như thế nào.
Mà lúc này, trận đấu giữa sân đã bắt đầu.
Mục Vân và Tạ Thanh đều gặp phải đối thủ.
Thạch Uyên nhìn Mục Vân, cười nhạt nói:
- Ngươi rất bất hạnh, lựa chọn đến ta.
- Ồ!
Mục Vân gật đầu nói:
- Vậy ngươi thật sự là bất hạnh hơn.
Vừa nghe lời này, Thạch Uyên ngẩn ra, cười ha ha nói:
- Được, tốt, ngươi nói thật tốt, hy vọng một hồi, ngươi cũng có thể cứng miệng như vậy.
- Người bên ngoài đều nói phòng ngự của ta mạnh nhất, nhưng không biết, ta công kích càng mạnh.
Dứt lời, Thạch Uyên nhất thời đánh về phía Mục Vân.
Phanh...
Một quyền đánh ra, hai quyền giao nhau, đột nhiên, Thạch Uyên chỉ cảm giác, nắm đấm của mình đập về phía một ngọn núi, lực bắn ngược cường đại, khiến cho cả người Thạch Uyên nhất thời chật vật lùi lại.
Mà hiện tại, Mục Vân lại lắc đầu.
- Ngươi quá yếu.
Uy lực một quyền này, Mục Vân căn bản không cảm giác được bất kỳ uy hiếp nào.
Mà lúc này, Thạch Uyên hiểu được, đụng phải tấm sắt cứng rắn.
Thay vì tấn công, hắn chuyển sang phòng thủ.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Mục Vân hơi nhếch lên, tiến lên.
Mà lúc này, bên kia, Tạ Thanh cùng Trần Nguyên giao thủ, càng thú vị hơn.
- Nào nào, tiểu gia nhường ngươi ba chiêu, ngươi công kích lợi hại như vậy, đến đây đi!
Tạ Thanh hiện tại chắp hai tay ra sau, đứng tại chỗ, cười tủm tỉm nói.
- Để cho ta đánh ba chiêu?
- Đúng vậy.
Tạ Thanh cười nói:
- Nhanh lên, hai vị tiểu tỷ tỷ Lư gia đang nhìn, ta còn muốn đi hầu hạ các nàng.
- Ngươi muốn chết.
Trần Nguyên cảm giác được, đây là sự vũ nhục cực lớn của Tạ Thanh đối với hắn.
Hắn đánh một quyền vào bụng Tạ Thanh.
Khanh...
Một tiếng ông vang lên, thân thể Tạ Thanh không nhúc nhích, ngược lại Trần Nguyên, giờ khắc này, cư nhiên là lùi lại.
Trần Nguyên nhất thời choáng váng.
Đứng để cho hắn ta đánh, hắn ta không thể đánh bại?
Mà lúc này, biểu tình khó coi nhất, không ai khác chính là Phó Trầm.
Sắc mặt Phó Trầm thật sự âm trầm, nhìn Khô tiên sinh ở một bên, há miệng, không biết nói cái gì.
Nhưng hiện tại Khô tiên sinh, trong lòng lại vui vẻ nở hoa.
Hắn không nghĩ tới, Tạ Thanh cùng Mục Vân lại mang đến cho hắn kinh hỉ lớn như vậy.
Vừa ra tay, hai người hoàn toàn là nghiền ép.
- Nào nào, quyền thứ hai!
Tạ Thanh lại nói.
Lần này Trần Nguyên học thông minh.
Một quyền, đánh về phía ngực Tạ Thanh.
Đông...
Tiếng nặng nề vang lên, thân thể Trần Nguyên lúc này bay ngược ra ngoài. Hắn cảm giác được hai tay đau đớn, giờ khắc này, căn bản không cách nào đứng vững.
Làm thế nào có thể xảy ra?
Trong lòng Trần Nguyên tràn đầy khó tin.
Hai cánh tay của hắn hiện tại chết lặng, mà Tạ Thanh đứng để cho hắn đánh.
- Đáng chết.
Một cỗ thần lực rót vào hai tay, cánh tay run rẩy dần dần chấm dứt, Trần Nguyên hiện tại, mắt lộ ra hung quang.
- Ngươi tự tìm đường chết.
Tốc độ của hắn nhất thời tăng nhanh, vọt tới trước người Tạ Thanh, đánh ra một quyền, thần lực cường đại trào ra.
Nhưng đột nhiên, hắn vung một quyền tới đầu Tạ Thanh, nhưng khi tới gần Tạ Thanh, một quyền kia, lại thẳng tắp rủ xuống, đánh hai chân Tạ Thanh.
Phanh...
Một tiếng trầm thấp vang lên, Tạ Thanh hiện tại, sắc mặt cổ quái.
- Ngươi cũng quá hèn hạ, công kích tuệ căn của ta, ngươi có biết, tuệ căn này dùng để độ hóa hàng ngàn thiếu nữ, quan trọng cỡ nào không?
Tạ Thanh hiện tại, thân thể khẽ động, phanh một tiếng, cả người Trần Nguyên bị bắn bay, phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận