Vô Thượng Thần Đế

Chương 3094: Thay máu chữa thương

- Phụ thân!
Chiêm Thiên Vũ đi lên phía trước, chắp tay thi lễ.
- Hắn chính là Mục Vân kia?
Nam tử trung niên kim bào liếc Mục Vân một cái, mở lời.
- Đúng vậy, phụ thân!
Chiêm Thiên Vũ gật đầu nói:
- Người này nói, có thể cứu chữa tốt muội muội.
- Được rồi, đi vào đi.
- Ừm.
Chiêm Thiên Vũ mang theo Mục Vân, tiến vào trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí, giống như xuất hiện một đạo điện quang vô hình.
Trong nháy mắt, trong đầu Mục Vân, một bộ hình ảnh chợt lóe lên.
Một đạo thân ảnh màu vàng, hiện tại vung đao chém xuống, một đao kia chém vào trên gò má mình, máu tươi chảy ròng ròng.
Một bức tranh này, giống như thật sự đã xảy ra, làm cho Mục Vân toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Một đạo thân ảnh kia, chính là trung niên nam tử trước mắt.
Hiện tại, Mục Vân theo Chiêm Thiên Vũ tiến vào trong đại điện.
Nam tử trung niên đứng ở bên ngoài đại điện.
- Không phải hắn...
Trung niên nam tử lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là ta... Sai rồi...
Mà trong đại điện, Mục Vân vẫn đang khiếp sợ như trước, trong lòng khó có thể bình tĩnh lại.
Một bức tranh vừa rồi, vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, làm cho hắn không cách nào quên.
- Chính là nơi này.
Chiêm Thiên Vũ hiện tại nhìn phía trước.
Trong phòng, trong trướng bồng, mông lung có thể thấy được, mấy đạo thân ảnh đi tới đi lui.
Hiện tại màn trướng xốc lên, một đạo thân ảnh già nua chậm rãi đi về phía trước, đi tới trước người Chiêm Thiên Vũ.
- Thiếu...
- Đỗ lão không cần khách khí.
Chiêm Thiên Vũ cắt ngang lời lão giả, mở lời:
- Tình huống của Hân nhi thế nào?.
- Độc tố tiểu thư bị, chúng ta tạm thời ổn định lại, bất quá vẫn cần trị tận gốc, nếu không không cách nào thanh tỉnh.
- Ừm.
Chiêm Thiên Vũ chỉ về phía Mục Vân, nói:
- Người này là đan sư ta mời tới, cứu trị Hân Nhi, mấy vị đại sư, bên ngoài chờ đi.
- Vâng.
Đỗ lão chắp tay, lui về phía sau.
Mấy vị đan sư trong trướng bồng, hiện tại nhất nhất rời khỏi.
Mấy người nhìn Mục Vân, có chút trẻ tuổi, nhưng cũng không lộ ra thần thái khinh thị, tựa hồ bởi vì Chiêm Thiên Vũ ở đây, mấy người cũng rất câu nệ.
Hơn nữa Mục Vân nhìn thấy, trong đó hai người, thần sắc tái nhợt, khí tức phiêu phù, tựa hồ mấy ngày nay, cũng không có hảo hảo nghỉ ngơi.
- Mời đi.
Chiêm Thiên Vũ nhìn Mục Vân, lạnh nhạt nói.
Nói là mời, nhưng trên thực tế, giống như mệnh lệnh.
Mục Vân hiện tại, trong lòng đã rõ ràng, chỗ mình ở.
Có lẽ, nơi này cũng không phải Thần Châu đại địa.
Tiến vào trong trướng bồng, một cỗ khí tức tao nhã, đập vào mặt.
Mà bên trong một màn trướng, còn có một màn trướng, bên trong trướng bồng kia, một đạo thân ảnh, có chút mông lung, cũng không thể nhìn rõ ràng.
Mục Vân đi tới, xốc màn trướng lên.
Một bóng dáng xinh đẹp, lẳng lặng nằm trên một tấm ngọc sàng.
Trên giường ngọc hiện tại xuất hiện từng tơ máu, thoạt nhìn rất khủng bố, mà thân ảnh trên ngọc sàng, hiện tại hai mắt nhắm lại, làm cho người ta có cảm giác, yên tĩnh, an tường...
Chính là Chiêm Hân Di.
Hiện tại Chiêm Hân Di, giống như mỹ nhân ngủ say, làm cho người ta có cảm giác rất ngọt ngào.
Bản thân Chiêm Hân Di chính là Công chúa Chiêm tộc, tự nhiên là tập hợp muôn vàn sủng ái.
Chẳng qua Mục Vân không rõ chính là, Chiêm Hân Di vì sao chỉ là tam hồn Thần Vương cảnh.
Chiêm Thiên Vũ chính là ca ca của Chiêm Hân Di, Thái Tử Chiêm tộc, địa vị cao quý, lấy Mục Vân đánh giá, chỉ sợ ít nhất là Tổ Thần cảnh giới cường hoành.
Mà Chiêm Hân Di mới là tam hồn Thần Vương cảnh, thật sự có chút kỳ quái.
- Ta có một việc muốn thỉnh giáo.
- Cứ nói không sao.
- Chiêm Hân Di là muội muội ngươi, mà cảnh giới ngươi, ta nhìn không thấu, nhưng ta nghĩ, nhất định là cự đầu vượt qua Thần Hoàng cảnh, thậm chí là cấp bậc cự phách, nhưng Chiêm Hân Di lại...
- Tam HỒN Thần Vương đúng không?
Nghe được lời này, Chiêm Thiên Vũ cười nói:
- Thần giới mênh mông, thần quyết thiên kỳ bách quái, muội muội ta tu hành chính là Thánh Luân mệnh quyết, tản đi một thân tu vi, trọng tu cảnh giới, đặt xuống căn cơ.
Thánh Luân mệnh quyết.
Tản đi một thân tu vi, một lần nữa tu luyện.
Chỉ sợ cũng chỉ là mười đại cổ tộc như Chiêm tộc mới có thể có nội tình bận này, để cho Chiêm Hân Di làm như vậy.
Mục Vân gật gật đầu, đi lên phía trước.
Ngồi ở bên giường, nhìn Chiêm Hân Di đang ngủ say, bàn tay Mục Vân nhẹ nhàng thò ra, bắt lấy bàn tay ngọc của Chiêm Hân Di, sau đó một đạo ánh sáng chợt lóe, trên cánh tay Chiêm Hân Di xuất hiện một đạo vết máu.
- Ngươi làm gì?
Chiêm Thiên Vũ cho tới nay vẫn bình tĩnh, hiện tại biến mất không thấy đâu.
- Chữa bệnh, cứu người!
Mục Vân không nhanh không chậm nói.
- Như thế nào?
- Ngươi......
- Ta nếu nói có thể chữa khỏi, đương nhiên sẽ không làm bậy.
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Ngươi nếu không tin được ta, cần gì phải chờ ta? Cần gì phải mời ta đến?
Mục Vân từng chữ rất nặng.
- Tốt.
Chiêm Thiên Vũ hiện tại cắn răng, gật đầu nói:
- Đã như vậy, vậy ngươi tiếp tục đi.
Hiện tại, Chiêm Thiên Vũ rời khỏi trướng bồng.
Mục Vân nhìn miệng máu của Chiêm Hân Di, thở ra một hơi, bàn tay vung lên, một đạo ánh sáng chợt lóe qua.
Tiếng tích tắc vang lên, máu tươi lúc này nhàn nhạt chảy ra.
Xuy một tiếng đột nhiên vang lên, Mục Vân xé rách váy dài của Chiêm Hân Di, thân ảnh kiều diễm, bại lộ dưới ánh mắt Mục Vân.
- Mặc Vũ, dùng một giọt máu huyết của ngươi.
Mục Vân câu thông Mặc Vũ trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, mở lời.
- Dựa vào cái gì
Mặc Vũ hừ hừ nói:
- Hắc Kỳ Lân nhất tộc chúng ta, máu huyết dị thường trân quý, cực khó sinh ra khôi phục, không giống nhân loại ti tiện các ngươi...
- Câm miệng lại.
Mục Vân mắng:
- Bảo ngươi cho, ngươi cứ cho, được tiện nghi còn khoe mẽ.
- Ta...
- Ngươi cái gì mà ngươi...
Mục Vân mắng:
- Quỷ vật, mỗi ngày đều ở bên trong, thế giới lực bị ngươi cướp đoạt không còn, ma khí trên người ngươi, trừ bỏ không ít đi? Vẫn còn ở đây để khóc cho ta xem?
- Cho ngươi, cho ngươi là được!
Tiếng Mặc Vũ nhất thời thấp đi không ít.
Mục Vân cũng không khách khí, lấy một giọt máu huyết.
Máu huyết, lấp la lấp lánh, ẩn chứa lực lượng cường đại, một cỗ lực lượng này, Mục Vân cũng không thể nói, rốt cuộc thuộc về lực lượng gì.
Há mồm nuốt, Mục Vân nuốt một giọt máu huyết kia vào trong bụng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, dần dần, mặt ngoài thân thể Mục Vân, biến thành màu mực.
Hắn ở trên cánh tay mình vẽ ra một vết máu.
Máu chảy xiết.
Mục Vân đem vết thương của mình cùng vết thương Chiêm Hân Di hợp lại, bên trong hai vết thương, máu tươi chảy xuôi, trong nháy mắt này, máu tươi trong cơ thể Mục Vân chảy vào trong thân thể Chiêm Hân Di.
Mà máu tươi của Chiêm Hân Di chảy vào trong thân thể Mục Vân.
Thời gian không nhiều lắm, Mục Vân thở ra một hơi.
Hắn muốn làm chính là chuyển hóa tinh huyết của Mặc Vũ vào trong thân thể Chiêm Hân Di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận