Vô Thượng Thần Đế

Chương 3043: Quả thật sảng khoái

Nương theo cảnh giới của hắn tăng lên, uy năng hai tay cũng càng lúc càng rõ ràng.
Ở Thiên Thần cảnh, hai tay hắn có thể phát huy ra lực lượng gấp mười lần thân thể.
Nhưng ở Thần Quân cảnh, cũng không chỉ có thể phát huy ra mười lăm lần, hai mươi lần lực lượng.
Ầm...
Hai đạo quyền ảnh giết ra, Tư Đồ Lãng khổ cực.
Cả người hắn mang quyền phong giết ra, thậm chí còn chưa thi triển ra uy lực, đã trực tiếp bị Mục Vân quyền kình đánh lui.
Căn bản không thể đến gần.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi là hạc giữa bầy gà, có thể ở trước mặt ta khoe khoang uy phong của mình, tương tự, cút xa một chút.
Mục Vân trực tiếp bước ra, đuổi kịp thân ảnh đang lui nhanh của Tư Đồ Lãng, một quyền đánh vào bụng Tư Đồ Lãng, Tư Đồ Lãng phun ra một bụng nước vàng, ngay cả đao cũng ném ở một bên.
- Hiện tại còn phải trang bức sao?
Mục Vân một quyền tiếp theo một quyền, nện Tư Đồ Lãng căn bản không biết đông nam tây bắc.
Bây giờ, hắn hối hận đến xanh ruột.
Nơi nào đột nhiên chạy ra một tiểu tử Lục Nguyên Thần Quân như vậy, quả thực là lực lớn vô cùng, cường hoành vô biên, hoàn toàn không giống võ giả sáu lần chuyển biến Nguyên Thần.
Mà giờ phút này, mọi người chung quanh, lại hoàn toàn trợn tròn mắt.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tư Đồ Lãng vừa rồi còn không ai bì kịp, giờ khắc này, lại bị đánh giống như đầu heo.
Người này là ai?
Môn phái nào?
Mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt.
Điều này là không thể tin được.
Thật giống như một đám chó sói, đang tranh đoạt vị trí thủ lĩnh bầy sói, cuối cùng Tư Đồ Lãng đoạt quán quân.
Nhưng đột nhiên, trong bụi cỏ gai có một con sư tử đực giết ra, thuần thục trừng phạt đầu sói phục tùng ngoan ngoãn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi người giờ phút này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không biết vì sao.
Mục Vân giờ khắc này, có lẽ đánh mệt mỏi, dừng tay lại.
- Bây giờ biết rồi chứ? Đây là nương tử của ta, ngươi vẫn còn muốn thưởng thức phong cảnh với nàng ấy?
Tư Đồ Lãng bị đánh thành đầu heo, giờ khắc này, đã hoàn toàn choáng váng. Vội vàng lắc đầu.
- Tốt.
Mục Vân tay cầm trường đao, nói:
- Vì phòng ngừa sau này ngươi còn muốn, ta sẽ thu tiểu mệnh của ngươi, như thế nào?
Trường đao trong tay, giờ phút này trực tiếp vung ra.
- Làm càn.
Mà lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Một đạo thân ảnh, giờ phút này trực tiếp lao ra.
- Phụ thân...
Nhìn một đạo thân ảnh kia, Tư Đồ Lãng cơ hồ khóc ra giống như một đứa trẻ.
- Lãng nhi, chuyện gì xảy ra?
Tư Đồ Minh Hạo giờ phút này đi ra, nhìn thấy Tư Đồ Lãng ở dưới chân Mục Vân, mặt sưng lên không chịu nổi, cả người càng khóc lóc thảm thiết, nhất thời đau lòng.
- Buông con ta ra.
Tư Đồ Minh Hạo thân là cao thủ tam hồn Thần Vương cảnh, giờ phút này kình khí toàn thân tăng lên, nhất thời một cỗ uy áp bao trùm, tràn đến Mục Vân.
Nhưng giờ phút này, Mục Vân căn bản không hề động đậy.
Bản thân hắn chính là Lục Nguyên Thần Quân, không nói đến sự áp chế của Tư Đồ Minh Hạo đối với bản thân hắn rất nhỏ, hơn nữa hắn dung hợp cùng Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, sinh ra thế giới lực mang tính chống đỡ, không lúc nào không triệt tiêu đi uy áp.
Sắc mặt Mục Vân giờ phút này âm trầm, hừ nói:
- Như thế nào? Chơi được, thua không nổi phải không?
- Ngươi muốn nói gì? Thả con ta ra trước!
Tư Đồ Minh Hạo lần nữa nói.
- Ta muốn nói gì?
Mục Vân cười nhạt nói:
- Đệ tử lục đại tông môn tiến hành luận bàn tỷ thí, bộc lộ tài năng, Tư Đồ Lãng trực tiếp chém Tử Thiên Vũ một đao, thiếu chút nữa giết người, tông chủ Tử Tiêu tông người ta cũng không nói gì!
- Còn nhi tử hỗn trướng này của ngươi, trước mặt ta, đùa giỡn thê tử của ta, ta giáo huấn hắn, lại không giết hắn, làm sao vậy?
- Nói bậy đi nói bạ!
Tư Đồ Minh Hạo nhất thời quát.
- Ngươi nói gì?
Tử Trùng Tiêu giờ phút này lại lo lắng cho nhi tử của mình, lập tức mở miệng hỏi.
- Phụ thân!
Tử Thiên Vũ giờ phút này được mấy người nâng xuống, đi lên.
- Thiên Vũ, ngươi xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy Tử Thiên Vũ một bộ dáng thê thảm, Tử Trùng Tiêu nhất thời tức giận đùng đùng.
Lập tức, Tử Thiên Vũ nhất nhất kể lại chuyện xảy ra lúc trước, tông chủ mấy đại tông môn, cũng dần dần hiểu được.
Bọn họ lúc trước ở trong trướng bồng nghị sự, bên ngoài ầm ĩ ầm ĩ, thật sự khó có thể chuyên tâm nói chuyện, lúc này mới cùng nhau đi ra, nhìn cảnh tượng gì, mới nhìn thấy tính thế hiện tại.
Hóa ra là như vậy!
Tử Trùng Tiêu nhất thời nổi giận.
- Tư Đồ Minh Hạo, chỉ là luận bàn, nhi tử ngươi có cần phải hạ thủ nặng như vậy không?
Tử Trùng Tiêu tức giận hừ hừ nói:
- Chẳng lẽ, muốn giết nhi tử của ta sao?
- Tử Trùng Tiêu, ta không rảnh phản ứng ngươi!
Tư Đồ Minh Hạo lo lắng con trai mình giờ phút này mặc kệ Tử Trùng Tiêu, nhìn về phía Mục Vân quát:
- Mau thả con trai ta ra!
- Thả con trai ngươi ra?
Mục Vân cười nói:
- Vậy hắn công khai đùa giỡn thê tử của ta, nên nói như thế nào đây?
- Ngươi......
Tư Đồ Minh Hạo lo lắng cho sinh tử nhi tử của mình, căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Ngươi thả con ta trước, ngươi đánh cũng đánh, nên bớt giận rồi chứ?
- Vậy thì không nói được rồi.
Mục Vân giờ phút này nhìn về phía Tử Trùng Tiêu, nói:
- Tử tông chủ, lần này chính là Phó đường chủ Tử Tiêu tông Hắc Viễn dẫn ta đến đây, cho nên, ta tức giận, đã xuất ra, ngươi tức giận vì nhi tử bị đánh, có muốn xả ra hay không?
Lời nói của Mục Vân mang theo bình tĩnh.
Hắc Viễn giờ phút này lập tức đi tới trước người Tử Trùng Tiêu, thấp giọng nói cái gì đó.
Không bao lâu, trên mặt Tử Trùng Tiêu mang theo tươi cười.
- Ha ha, thì ra là sinh tử chi giao của Hắc Viễn.
Tử Trùng Tiêu nhìn Hắc Viễn, răn dạy nói:
- Hắc Viễn, đây chính là ngươi không đúng, chí giao tốt như vậy, sao không giới thiệu cho ta biết đây? Thanh niên thien tài, Tử Trùng Tiêu ta, thích nhất là kết giao loại người này!
- Thuộc hạ thất trách.
Giờ phút này, Tử Trùng Tiêu chỉ cảm thấy Mục Vân vì hắn hung hăng thở ra một hơi thật đã, đáy lòng rất thoải mái.
Mà Tư Đồ Minh Hạo lại nóng nảy.
Hai người này sao còn có quan hệ?
Con trai hắn vẫn còn trong tay Mục Vân.
Vạn nhất tên này mặc kệ nhi tử của mình sống chết, vậy thì sẽ rất thảm.
Tư Đồ Minh Hạo giờ phút này nhìn Tử Trùng Tiêu, lập tức quát:
- Tử Trùng Tiêu, nếu là người của Tử Tiêu tông ngươi, vậy ngươi để cho hắn thả nhi tử của ta, nếu không...
- Ai, Tư Đồ Minh Hạo, ngươi lời này chính là nói sai rồi, Mục Vân tiên sinh là chí giao của Hắc Viễn phó đường chủ Tử Tiêu tông ta, cũng không phải người của Tử Tiêu tông ta!
Trong lòng Tử Trùng Tiêu tràn đầy vui vẻ.
Vừa rồi mặc dù không thấy Tư Đồ Lãng đánh bại nhi tử của hắn như thế nào. Nhưng một vết đao đẫm máu kia, cũng không khó nhìn ra, nhi tử bị thương như thế nào.
Món nợ này, Mục Vân giúp hắn xả ra, sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận