Vô Thượng Thần Đế

Chương 2739: Tấn công Lăng Vân Thành (1)

- Sở Hàm, Liễu Thân, giết, giết đến cha mẹ bọn họ cũng không nhận ra.
- Vâng.
Nhất thời, Sở Hàm cùng Liễu Thân mang theo mọi người, tiếp tục giết ra.
Mục Vân cũng không hề hàm hồ.
Nhân số đối phương mặc dù nhiều, nhưng bởi vì biến số là hắn tồn tại, nhân số, đã không còn là ưu thế.
Loại giao chiến này chính là, thường thường một võ giả cấp bậc mạnh, có thể quyết định thắng bại.
Nếu không, Lư gia nội tình thâm hậu, cũng không có khả năng bởi vì một Lư Minh Khôn không được, liền thật cẩn thận.
Lư Minh Khôn là cảnh giới Chân Thần sơ kỳ, một vị Chân Thần tọa trấn, mới có thể uy hiếp mấy đại gia tộc khác.
Thời gian không lâu, dần dần, hộ vệ đội thứ chín đã chiếm ưu thế.
Mà hiện tại, Cổ Thông cùng Tạ Thanh giao thủ, cũng là cảm giác rất khiếp sợ.
- Tiểu tử ngươi là cảnh giới Hư Thần đỉnh phong!
Cổ Thông ngạc nhiên nói.
- Hả, giờ ngươi mới biết?
Tạ Thanh không nói gì nói:
- Cổ Thông, trong cảnh giới Hư Thần đỉnh phong, ngươi cũng là tương đối lợi hại so với người khác trước kia ta nhìn thấy, bằng không, cũng sẽ không để ta lâu như vậy còn chưa làm thịt ngươi.
- Chẳng qua, cũng chỉ dừng lại ở đây.
- Long Nhãn Ngũ Hành Diệt!.
Tạ Thanh lao ra, giữa hai tay, thần lực vận chuyển, một cỗ khí tức mãnh liệt mênh mông tản ra.
Khí huyết cường đại, lúc này nhảy lên, giống như mãnh hổ vốn thoạt nhìn có chút mệt mỏi, vào hiện tại, bộc phát ra nanh vuốt của mình, đột nhiên bạo khởi.
- Muốn chết.
Cổ Thông dù sao cũng là võ giả Hư Thần đỉnh phong lâu đời, hiện tại sao có thể sợ hãi?
Khẽ quát một tiếng, một quyền đánh ra, thần lực trong cơ thể Cổ Thông vặn thành một sợi dây thừng, trói buộc đến trên người Tạ Thanh.
Bang bang bang...
Nhưng trong nháy mắt, Tạ Thanh gặp phải trói buộc kia, căn bản không thèm để ý tới, tư thái ngang ngược phá bỏ.
Một trảo, móc vào ngực Cổ Thông.
Máu tươi chảy ra, thân thể Cổ Thông hiện tại, ầm ầm ngã xuống đất.
- Tạ thống lĩnh lợi hại!
Sở Hàm hiện tại sợ hãi than.
- Đừng nịnh nọt, những tên này hẳn là võ giả của Cổ gia trong Lăng Vân thành, chạy mất, thông tri Viêm Như Ngọc kia, chúng ta không dễ làm, một người cũng không lưu.
- Vâng.
Sở Hàm cùng Liễu Thân nhất thời giết ra.
Vệ đội chỉ có năm mươi người, làm sao đuổi kịp được?
- Tập trung bọn họ, đuổi theo.
Mục Vân hiện tại lại hạ lệnh, sau đó nói:
- Ta giúp các ngươi.
Dứt lời, hai tay hắn vung lên, lấy thân thể hắn làm trung tâm, từng bóng đen hiện tại giết ra.
Khanh...
Những bóng đen này tốc độ cực nhanh, hơn nữa số lượng đông đảo, rõ ràng chính là ba trăm huyết vệ.
Hiện giờ, ba trăm Huyết Vệ đều dựa vào dung hợp Huyết Trì, nhao nhao sinh trưởng huyết nhục, tuy rằng trong xương cốt bọn họ vẫn là cốt tộc, nhưng huyết nhục mọc ra có thể trợ giúp bọn họ chống cự công kích, ngược lại làm cho bọn họ càng thêm cường đại.
Khí tức toàn thân cả đám đều là Hư Thần trung kỳ, hậu kỳ, đều không kém bao nhiêu những hộ vệ của vệ đội hứ chín.
Nhưng tốc độ của bọn họ nhanh hơn, hơn nữa một đám sát phạt quyết đoán, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Mục Vân, còn là tuyệt đối nghe theo.
- Trảm!
Ba trăm Huyết Vệ nhất thời đem hơn mười người đáng thương còn lại chém giết.
Một màn này, không chỉ để người bị vây giết khiếp sợ, ngay cả người của vệ đội thứ chín đều khiếp sợ.
Cái gì đây?
Khôi lỗi?
Sở Hàm và Liễu Thân nhìn nhau, trầm mặc không nói.
- Trở về đi.
Mục Vân thản nhiên nói:
- Đây là những khôi lỗi ta vẫn bồi dưỡng, một đám thực lực cường hoành, uy vũ bất khuất, phần lớn đều là cảnh giới Hư Thần trung kỳ, hậu kỳ
.
Nhìn ba trăm khôi lỗi kia, tất cả mọi người đều trong lòng đều kinh ngạc.
Loại cảm giác rung động này, không phải một ngày hai ngày có thể bài trừ.
- Giống như người sống, chẳng qua không thể nói chuyện, thật sự là xảo đoạt thiên công...
Sở Hàm đi lên phía trước, sờ sờ một khôi lỗi, kinh ngạc nói.
- Chủ nhân, không một ai chạy trốn, toàn bộ tru sát.
Chỉ là Sở Hàm vừa dứt lời, Lạc Thiên Hành chờ vài tên Huyết Vệ cuối cùng trở về, chắp tay mở lời.
Nghe được Lạc Thiên Hành mở miệng, sắc mặt Sở Hàm nhất thời đỏ lên. Thì ra khôi lỗi, biết nói.
- Mọi người nghỉ ngơi hồi phục một phen, kiểm tra thương vong.
Mục Vân phất tay nói:
- Nghỉ ngơi xong, xuất phát, tiến công Lăng Vân thành.
- Lần này Viêm Như Ngọc nếu đã biết chúng ta đã đến, vậy cùng bọn họ chính diện giao thủ, đoạt lại Lăng Vân thành.
Tiến công Lăng Vân Thành?
Liễu Thân và Sở Hàm đều bị run rẩy một phen.
Bên trong Lăng Vân thành, Viêm Như Ngọc tọa trấn, hơn nữa một ít võ giả Cổ gia, là một cỗ thế lực không kém.
Bất quá cẩn thận nghĩ lại, cộng thêm ba trăm Huyết Vệ, đám người bọn họ, chưa chắc không thể bắt được.
Mà hiện tại, Lăng Vân thành, trong phủ thành chủ.
Nơi này lúc trước là một vị lão tộc lão trấn thủ Lư gia, nhưng bây giờ phủ thành chủ, chữ Lư kia đã biến hóa thành chữ Viêm.
Lúc này, trong phủ đệ, trên đại sảnh, một đạo thân ảnh, nghiêm túc ngồi ngay ngắn.
Một mái tóc dài màu đỏ rực, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, phong vận vẫn còn, dáng người nóng bỏng, cơ hồ là đem trước người chống bạo, một thân váy dài màu đỏ rực, làm nổi bật nữ nhân này cao cao tại thượng, tôn quý tao nhã.
- Đại tiểu thư!
Phía dưới, một gã trung niên nam tử chắp tay nói:
- Chuyện trong Lăng Vân thành đã an bài thỏa đáng rồi. Có phải muốn vào Quảng Bình quận hay không, quấy phá Lư gia.
- Viêm Cát, ngươi sốt ruột như vậy làm gì?
Viêm Như Ngọc phất tay nói:
- Đợi đến khi gia chủ phái người đến, chúng ta lại hành động cũng không muộn.
- Vâng.
- Đỗ Trung Môn.
- Ở đây.
- Bố trí trong thành đã an bài xong chưa?
- Có đã thỏa đáng rồi!
Một nam tử khác chắp tay nói:
- Tin tức Cổ gia đưa tới lần này, Lục gia chỉ xuất động tiểu đội hơn mười người, hẳn là tới tìm hiểu tin tức, không dám đối nghịch với chúng ta ở Lăng Vân thành.
- Nghe nói Cổ gia Cổ Thông dẫn người cũng đuổi theo, có lẽ đã Cổ Thông giải quyết những người đó, sẽ chạy tới.
Viêm Như Ngọc hừ nói:
- Lần này, ta ngược lại muốn hỏi người Cổ gia một chút, con trai ta Cổ Thanh Hà chính là thiếu tộc trưởng Cổ gia, cứ như vậy không rõ ràng bị mấy tiểu nhân vật giết chết, bọn họ, phải chịu trách nhiệm như thế nào.
- Đại tiểu thư đừng tức giận.
Đỗ Trung Môn lần nữa nói:
- Những tên kia, có lẽ đã ăn mật báo gan gấu, ý tứ lần này của gia chủ là chiếm cứ Lăng Vân thành trước, làm bàn đạp, sau đó thông qua Lăng Vân thành, đem thế lực Viêm gia chúng ta đưa vào trong quận Quảng Bình.
- Đệ đệ này của ta...
- Báo.
Đang lúc này, đột nhiên, một đạo bẩm báo vang lên.
Bên ngoài đại môn, một đạo thân ảnh đột nhiên phi nhanh mà vào.
- Đại tiểu thư, không tốt, cửa thành phát sinh kịch đấu, tựa hồ là người Lư gia tới rồi.
- Hoảng cái gì.
Viêm Cát hiện tại nhịn không được quát:
- Bất quá chỉ là mấy chục người, có cái gì phải sợ hãi? Người cổ gia, quả nhiên không đáng tin cậy, chỉ là hơn mười người, cư nhiên cũng để cho bọn họ thả ra.
- Viêm Cát đại nhân.
Hộ vệ kia run giọng nói:
- Không phải mấy chục người, là mấy trăm người, ngoại trừ bốn năm mươi hộ vệ của Lưc gia, còn có hai ba trăm hắc y nhân, tựa hồ là trợ thủ của Lư gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận