Vô Thượng Thần Đế

Chương 1335: Quy Nhất phát uy (1)

Minh Nguyệt Tâm nhìn mấy người, lạnh lùng nói:
- Vô Cực Lăng Thiên, ngươi cũng đừng quên, chúng ta trước đó ước định cẩn thận, ai có bản lĩnh, người đó sẽ nhận được nhiều chỗ tốt.
- Thế nào? Bây giờ thấy mình không được, người khác mạnh hơn so với ngươi liền không thể chịu đựng được?
- Vô Cực Lăng Thiên ta còn không có nhỏ mọn như vậy.
Vô Cực Lăng Thiên giờ phút này lại đột nhiên mở lời:
- Chỉ là, hai người các ngươi nếu thật sự có biện pháp gì hấp thu Mậu Thần Chi Đồ, ta có thể lấy ra vật liệu đồng giá trao đổi.
- Đúng, trao đổi.
- Đúng vậy, Minh Nguyệt Tâm, không cần thiết keo kiệt?
- Xác thực, chẳng lẽ chúng ta không làm gì, an vị tại nơi này, nhìn hai người các ngươi kiếm tiện nghi?
Sắc mặt Minh Nguyệt Tâm triệt để băng lãnh, quát:
- Mấy người các ngươi, hiện tại có ý là... Ta và Mục Vân chiếm kỳ ngộ của các ngươi rồi?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Ngọc Lãm Thiên ha ha cười nói:
- Các ngươi không ở nơi này, chúng ta có thể ở chỗ này chờ trăm năm, hấp thu toàn bộ lực lượng lại rời đi.
- Nhưng, hiện tại...
- Nhất định phải tìm một cái lý do cho tư tâm cùng vô sỉ của mình à?
Nhưng ngay phút này, Mục Vân lại đột nhiên mở miệng.
Trước đó hắn hấp thu toàn bộ lực lượng Mậu Thần Chi Đồ toái phiến vào đến bên trong cơ thể, vừa trôi qua một hồi lâu, hắn mới kịp phản ứng, hấp thu những lực lượng kia hầu như không còn.
Giờ phút này, thấy mấy người nhìn chằm chằm hắn và Minh Nguyệt Tâm hai người, Mục Vân hiểu rõ, mấy người kia căn bản không có ý tốt.
- Mục Vân, ngươi bớt ở chỗ này nói khoác lác.
Lưu Thương Lan quát:
- Ta thừa nhận Lưu Thương Lan ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cũng không cần kiêu ngạo cho rằng, năm người chúng ta sẽ không đối thủ của ngươi.
- Ngươi xác định sao?
Minh Nguyệt Tâm giờ phút này đi lên phía trước, bàn tay vung lên, một thanh trường kiếm màu xanh lam bất ngờ xuất hiện trong tay.
Trong chớp mắt, bảy đạo thân ảnh nhất thời giằng co.
- Mục minh chủ, chúng ta cũng không có ý đối địch, chỉ là muốn Mục minh chủ có thể cho hay, như thế nào triệt để hấp thu những lưu quang kia.
Vô Cực Lăng Thiên lần nữa mở lời.
- Mặc dù ta rất muốn nói cho các ngươi biết biện pháp, thế nhưng không thể không nói, đúng là không có biện pháp gì.
Mục Vân mỉm cười nói:
- Nếu như nói biện pháp, có khả năng là các vị cần đề cao thực lực của mình, mới có thể xem như biện pháp.
- Ngươi bớt đắc ý.
Lưu Thương Lan mở miệng quát:
- Ngươi đừng cho chúng ta không biết, ngươi bây giờ muốn làm gì? Những lưu quang này, chúng ta không cách nào hấp thu, Mục Vân, cho dù ngươi hấp thu xong, kết quả... Cũng là chết.
- Chết?
Trong mắt Mục Vân hiện lên một vòng hàn mang, khẽ nói:
- Để ta chết, ngươi xứng sao?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lưu Thương Lan đỏ lên.
Hắn xác thực không phải đối thủ của Mục Vân, thế nhưng hắn không phải, không có nghĩa những người khác cũng không phải.
- Mục minh chủ, lời này không khỏi quá càn rỡ một chút đi.
Cơ bắp trên mặt Vô Cực Lăng Thiên nhảy động, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo một tia lạnh lùng.
- Làm gì nói nhảm với bọn hắn.
Ngọc Lãm Thiên hừ một tiếng, bàn tay nhô ra, ma khí âm trầm lăn lộn, bao phủ tới Mục Vân cùng Minh Nguyệt Tâm hai người.
- Đã không muốn nói, vậy bắt một tên, hỏi một tên khác, hai người bọn họ, không phải đã sớm tư thông?
- Hồ ngôn loạn ngữ, ta xé miệng ngươi.
Minh Nguyệt Tâm đỏ mặt, vung ra một chưởng.
Phanh...
Hai tiếng bành vang lên trong nháy mắt, thân ảnh hai người nhất thời tách ra, trong không gian thần bí, tiếng lốp bốp vang lên.
Lần giao thủ này lại là một hồi tiếng nổ đùng đoàng, làm cho tâm thần người chập chờn, toàn bộ trong không gian thần bí tựa hồ xuất hiện từng đạo hỗn loạn.
- Còn đứng ngây đó làm gì? Cùng tiến lên, bắt hai người bọn họ.
Ngọc Lãm Thiên khẽ quát, khuôn mặt dữ tợn.
- Lên!
Lập tức, mấy người Vô Cực Lăng Thiên vút qua mà ra...
Nhìn thấy năm người liên thủ đánh tới, khóe miệng Mục Vân hiện ra một ý cười.
Vừa rồi hắn tiêu hóa những lưu tinh toái phiến kia bảy tám phần, kể từ đó, ngược lại vừa thích hợp hắn dung hợp những lĩnh ngộ kia trong thực chiến.
Khanh...
Một đạo tiếng kiếm reo vang lên, Mục Vân cầm trường kiếm trong tay, chém ra.
Trong chớp nhoáng, hắn nghiễm nhiên hóa thành tồn tại cường đại gấp không thể chờ, muốn chiến một trận.
- Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên.
Vẫn y như cũ là Tiên Nguyên kiếm quyết, chỉ là lần này, Mục Vân lần nữa thể hiện ra lĩnh ngộ cùng biến hóa của mình tại cảnh giới Sinh Tử cảnh, một kiếm giết ra, kiếm khí cường hoành mang theo kiếm tâm hủy diệt.
Lại thêm Diệt Tôn Kiếm trong tay Mục Vân chính là tiên kiếm.
Tiên kiếm!
Như thế nào là Tiên kiếm?.
Tiên kiếm không chỉ tâm ý tương thông cùng võ giả, mạch lạc tương liên, càng có kim loại vật liệu và thủ pháp đoán tạo mà những Hư Tiên khí không cách nào so sánh.
Một thanh Hư Tiên khí trước mặt một thanh Tiên khí, khác biệt như phàm khí và Thánh khí, không người nào có thể coi nhẹ.
- Các ngươi ngăn lại Minh Nguyệt Tâm, tốt nhất có thể bắt lấy nàng, Mục Vân này, ta tới đối phó.
Vô Cực Lăng Thiên ngạo nghễ mở miệng, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao.
- Mục Vân, ta đã sớm muốn lĩnh giáo một chút thực lực của ngươi, ngươi nếu mạnh, Vô Cực Lăng Thiên ta đương nhiên chịu phục, ngươi nếu yếu, chết rồi, lúc đó ngươi...
- Nói nhảm nhiều quá.
Còn chưa đợi Vô Cực Lăng Thiên nói xong, một tay Mục Vân giơ kiếm, lần nữa chém ra.
Trong không gian thần bí, diện tích mặc dù vẻn vẹn lớn nhỏ trăm trượng, nhưng lại cực kì kiên cố.
Mục Vân chém xuống mấy kiếm, nếu địa phương khác, đã sớm trời long đất nở, thế nhưng lại vẻn vẹn lưu lại từng dấu vết mờ mờ ở xung quanh phía trên không gian nước gợn sóng.
Biến hóa bực này, mấy người đương nhiên nhìn ra được.
- Vô Cực Thiên Tâm Quyết - Ngũ Hành Cực Hóa Thiên.
Vô Cực Lăng Thiên vừa dứt lời, rít lên một tiếng, bước ra một bước, lực lượng điên cuồng ba động, trước người hắn hội tụ thành năm mâm tròn sáng tỏ sâu cạn không đồng nhất.
Những mâm tròn kia xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, nổ tung.
Oanh...
Từng tiếng oanh minh vang lên, toàn bộ trong không gian thần bí, mấy người chỉ thấy Vô Cực Lăng Thiên phóng tới Mục Vân, mang theo thiên địa đại thế.
- Tam Nguyên Quy Nhất Kiếm.
Mắt thấy ánh sáng kia bao phủ lại thân thể Mục Vân, đột nhiên, kiếm mang chợt hiện, nghiền ánh sáng tinh thần kia thành toái phiến.
Tiếng lốp bốp vang lên, từng tiếng ầm ầm quanh quẩn trong không gian thần bí.
Phốc...
Một thân ảnh chật vật bay về, miệng phun máu tươi, cả người càng như bị máu nhuộm để người cảm thấy khủng bố.
Lít nha lít nhít vết kiếm cơ hồ bao phủ toàn bộ người trước mắt, biến thành cắt thịt người.
- Vô Cực Lăng Thiên.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.
Minh Nguyệt Tâm càng nhíu mày, nhìn Mục Vân, ngẩng đầu nhìn phía trên, nội tâm tựa hồ có minh ngộ.
Ngọc Lãm Thiên và Thánh Thi mấy người giờ phút này triệt để nói không ra lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận