Vô Thượng Thần Đế

Chương 2127: Chẳng Lẽ Là Sự Thật? (1)

Một xích sắt còn sót lại vẫn liên tiếp bảo tọa, tương liên với đại môn đen nhánh phía sau.
Thế nhưng thân ảnh trên bảo tọa đã biến mất không thấy gì nữa.
- Lâm tiền bối?
Mục Vân đến trước bảo tọa, nhìn đại môn đen nhánh lần nữa hô một cái.
Thế nhưng không có bất kỳ tiếng gì đáp lại.
Bảo tọa rỗng tuếch.
- Vân lang, chàng có phải lầm rồi hay không?
Vương Tâm Nhã hiện tại chậm rãi mở miệng, nói:
- Chàng thật xác định nhìn thấy Lâm Văn Hiên? Tin đồn hai vạn năm trước, người này mai danh ẩn tích, không biết kết cuộc ra sao, một vạn năm trước từng xuất hiện, thế nhưng về sau nghe nói là... Chết.
- Khặc khặc...
Vương Tâm Nhã còn chưa nói hết lời, một tiếng cười lạnh khặc khặc đột nhiên vang lên.
Tiếng cười lạnh rơi xuống, một xúc tu màu đen đột nhiên xuất hiện phía sau Vương Tâm Nhã, một tay bắt lại cả người Vương Tâm Nhã.
- Tiểu cô nương, sao bản tôn lại chết?
Tiếng cười lạnh vang lên, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện phía trên vương tọa, chính là Lâm Văn Hiên.
Song đồng trống rỗng, làn da khô quắt, Lâm Văn Hiên tựa như là một đoạn thân cây, thân cây khô cạn đến chết.
- Lâm tiền bối!
Nhìn thấy Lâm Văn Hiên, Mục Vân chắp tay nói:
- Thê tử của ta không biết Tiên giới tin đồn, hồ ngôn loạn ngữ, lần này vãn bối đến giải trừ phong ấn cho tiền bối.
- Giải trừ phong ấn?
Lâm Văn Hiên nhìn Mục Vân, cười nhạo.
- Tiểu quỷ, ngươi cho rằng ta không biết? Những người bên ngoài kia đều tới truy sát ngươi? Thế nào? Trước đó chạy, hiện tại trở về, muốn ta cứu ngươi? Bảy năm, ngươi để ta chờ bảy năm.
- Tiền bối, vãn bối không dám.
Mục Vân lần nữa chắp tay nói:
- Tiền bối, lần này xuất hiện một chút ngoài ý muốn, bốn cái phong ấn, vãn bối giải khai ba cái, chỉ là một cái cuối cùng rất khó, bởi vì cảnh giới của vãn bối không đủ, cho nên không cách nào giải khai.
- Cho nên vãn bối mới rời đi, đề cao cảnh giới, bảy năm qua, đến bát phẩm Chân Tiên, hiện tại, hoàn toàn chắc chắn mở ra phong ấn cho tiền bối.
Mục Vân chắp tay cúi người, rất cung kính.
- Ngươi còn muốn gạt ta?
Lâm Văn Hiên cười nhạo nói:
- Ngươi cũng đừng quên, ta đã sống mấy vạn năm, chút trò xiếc của ngươi có thể lừa gạt qua ta?
- Nữ nhân này rất quan trọng đối với ngươi? Ta thấy, giết nàng, ngươi mới bằng lòng nói thật.
- Tiền bối!
Mục Vân lần nữa chắp tay, nói năng có khí phách:
- Tiền bối lại nghe ta nói một câu.
- Nói!
- Bảy năm trước ta rời đi, có hai nguyên nhân, một, ta không cách nào giải khai một đạo phong ấn cuối cùng, tiền bối không tin, ta nguyện ý cùng thê tử chịu chết, hai, là bởi vì vãn bối sợ.
- Sợ? Ngươi sợ cái gì?
Lâm Văn Hiên nói:
- Ta chính là phong chủ đệ nhất phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ngươi cứu ta, trở lại Kiếm Vực, ai dám chọc ngươi?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại không ngừng lắc đầu.
- Tiền bối chỉ sợ còn không biết?
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Tiền bối bị nhốt ở đây vạn năm, bên trong vạn năm, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lại xuất hiện một vị Thiên Kiếm Tử.
- Tiền bối cũng biết, ba vạn năm trước, Thiên Kiếm Tử Diệt Thiên Viêm phản bội rời khỏi kiếm môn, ngài hai vạn năm trước bởi vậy bị liên lụy, mà một vạn năm trước, một vị Thiên Kiếm Tử, tên Vân Lang, bị phát hiện ở hạ giới.
- Người này, gần đây được Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đưa trở về tông môn, đang bế quan khổ tu, được bổ nhiệm làm phong chủ đệ nhất phong.
- Ngươi nói bậy!
Oanh...
Nghe đến lời này, cả người Lâm Văn Hiên bộc phát ra khí tức cường hoành.
Mặc dù hắn bị giam cầm vạn năm, thực lực mười không còn một, thế nhưng trước kia dù sao cũng là Thiên Kiếm Tử, dù sao cũng là một vị cường giả tuyệt thế cảnh giới Tiên Vương.
Một tiếng gầm này để Mục Vân phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
- Tiền bối, vãn bối không dám có nửa câu nói ngoa.
Mục Vân chắp tay cung kính nói:
- Thiên Kiếm Tử một vạn năm trước tên Vân Lang, người đó và vãn bối có thâm cừu đại hận, cho nên, vãn bối có một trăm cái tâm muốn cứu tiền bối ra ngoài, vãn bối biết rõ, đắc tội một tên Thiên Kiếm Tử sẽ trả cái giá lớn cỡ nào.
- Tiểu tử, ngươi cũng biết, lừa gạt ta sẽ có kết cục thế nào?
- Vãn bối tự nhiên biết.
Mục Vân lần nữa nói:
- Nếu tiền bối không tin, vãn bối hiện tại mở ra phong ấn cho tiền bối, tiền bối cứ ở đây nhìn, nhìn những đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn hiện tại đến cùng còn có nhận tiền bối hay không.
- Tốt!
Lâm Văn Hiên nói:
- Ngươi bây giờ đi mở ra phong ấn, ta tạm thời giúp ngươi trông coi thê tử ngươi, nếu ta chết, nàng nhất định chết, cho nên, ngươi đừng giở trò quỷ.
Nghe đến lời này, Mục Vân lần nữa chắp tay, nhẹ gật đầu.
- Hết thảy sẽ thấy rõ ràng.
Mục Vân nói, dậm chân tiến vào trong cửa lớn phía sau.
Khí tức đen nhánh khuếch tán tới.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến cho Mục Vân nửa bước khó đi.
Lần này, hoàn toàn không giống lần trước.
Xích sắt lan tràn, từng ba động cường hoành khiến cho Mục Vân cảm giác thân thể đều muốn bị phá tan.
Tại sao có thể như vậy?
Mục Vân không rõ.
Chật vật thông qua đại môn, Mục Vân đi ra phía sau, nhìn thấy một đạo xích sắt kia.
Xích sắt liên tiếp một dãy núi, trước đó phá vỡ xích sắt trên một ngọn núi, hiện tại, chỉ còn lại một cái.
Nhìn thấy xích sắt, Mục Vân rộng rãi sáng sủa.
Xích sắt này so với hắn lần trước tới thì lực lượng càng thêm mạnh mẽ.
Chỉ sợ bảy năm qua, Lâm Văn Hiên giãy dụa không ít, thế nhưng chẳng những không thành công, ngược lại khiến cho xích sắt càng thêm kiên cố.
Đoán chừng gia hỏa này thật không chờ được, đợi thêm, có thể sẽ chết.
Chỉ là hiện tại, Mục Vân hạ quyết tâm, muốn thả Lâm Văn Hiên ra ngoài.
Đi từng bước đến dưới chân núi, ngẩng đầu, nhìn sơn phong, Mục Vân bỗng nhiên khẩn trương.
Một thân ảnh, giờ khắc này đứng ở trên đỉnh núi.
Kia là một thân ảnh hoàn toàn mơ hồ, hắn căn bản thấy không rõ bộ dáng.
- Ngươi thật muốn thả hắn ra?
Tiếng khàn khàn, mang theo cảm giác chói tai.
- Ngươi là ai?
- Ngươi chẳng lẽ không sợ thả hắn, dẫn tới sư huynh của mình lâm vào hiểm cảnh?
Vừa nghe lời này, Mục Vân triệt để khẩn trương, nắm chặt U Ngữ Kiếm trong tay.
- Ngươi đến cùng là ai?
Đây là người thứ nhất liếc mắt đã nhìn ra thân phận của hắn từ khi hắn trọng sinh đến nay.
- Ta không biết sư huynh trong lời ngươi nói là người phương nào.
- Lục Thanh Phong.
Thân ảnh mơ hồ lần nữa nói:
- Lục Thanh Phong nhốt Lâm Văn Hiên ở nơi này, chính là chờ ngươi, chờ ngươi tự tay chém giết hắn, báo thù cho sư tôn ngươi, ngươi lại muốn thả hắn?
- Nếu ngươi biết ta là ai, muốn làm cái gì?
- Trả lời vấn đề của ta.
Thân ảnh mơ hồ không thể nghi ngờ nói.
- Ta đương nhiên biết, Lâm Văn Hiên ra ngoài sẽ gây bất lợi cho sư huynh ta, chỉ là, ta cũng không lo lắng.
Mục Vân nói thẳng:
- Thứ nhất, người uy hiếp sư huynh ta rất nhỏ, thời gian vạn năm, cho dù hắn là Thiên Kiếm Tử, cũng không thể nào làm được, hai, hắn hiện tại càng hận Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thứ ba, nếu như hắn muốn giết sư huynh ta, đến thời điểm đó, ta tự nhiên có thể giết hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận