Vô Thượng Thần Đế

Chương 1727: Ngũ tông hội luyện (1)

- Như vậy à?
Lâm Chi Tu kinh ngạc.
- Tam Cực Thiên Minh thật có ý tứ.
- Ồ? Thế nào có ý tứ rồi?
- Ngươi ngẫm lại xem, ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực, yếu nhất nộp lên trên nhiều nhất, yếu nhất không phải càng ngày càng yếu, xem ra, Tam Cực Thiên Minh quán triệt khôn sống mống chết, muốn xúc tiến thực lực Thanh Đồng cấp thế lực đề thăng.
Lâm Chi Tu lại lần nữa nói:
- Đúng rồi, ta còn nghe nói, bên trong Tam Cực Thiên Minh toàn bộ tạo thành cũng rất kỳ quái, nghe nói Tam Cực Thiên Minh là từ tam đại Thanh Đồng cấp thế lực trước kia tạo thành, nhảy lên tấn thăng trở thành Bạch Ngân cấp thế lực.
- Cho nên hiện tại bên trong Tam Cực Thiên Minh có ba vị minh chủ.
Nghe đến lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Điểm này, ngược lại tương tự với Tam Cực Minh của Vương Tâm Nhã Vương gia, Lý gia, Dương gia trước kia.
- Tam đại minh chủ Bạch Ngân cấp thế lực, giữa lẫn nhau hòa thuận không?
- Ta sao có thể biết.
Lâm Chi Tu cười khổ nói:
- Bên trong toàn bộ Kiếm Vực do Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thống trị có bao nhiêu Bạch Ngân cấp thế lực? Tổng số không cao hơn hai mươi cái, tứ đại Hoàng Kim cấp thế lực, không đến hai mươi cái Bạch Ngân cấp thế lực, ngươi nói một chút, Bạch Ngân cấp thế lực mạnh bao nhiêu?
- Nơi đó, đừng nói chúng ta, cho dù Lâu chủ Thiên Kiếm lâu Thiên Quân Vũ, nhìn thấy ba vị minh chủ Tam Cực Thiên Minh người ta cũng muốn quỳ xuống dập đầu.
Mục Vân cười nói:
- Trong tiên giới, thực lực chính là thể hiện tốt nhất, Kiếm Vực phát huy điểm này đến cực hạn, không có gì lạ.
- Ai nói không phải.
Lâm Chi Tu cực kỳ hâm mộ nói:
- Mục huynh, ngươi sớm muộn cũng sẽ trở thành tiên nhân cường đại đỉnh thiên lập địa, chúng ta đi theo phía sau ngươi đùa giỡn một chút uy phong cũng đầy đủ.
- Vậy cũng không nhất định.
Mục Vân lại cười mắng:
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, vạn nhất ngày đó thu hoạch được đại cơ duyên, có khả năng chính là ngươi đến nâng đỡ ta, nhân sinh bập bềnh, ai có thể nói đến đúng hết thảy đây?
- Mênh mông Tiên giới, phân chia thập vực, Kiếm Vực, cũng bất quá là một vực trong đó thôi...
Nhìn thấy Mục Vân hơi có vẻ tang thương, Lâm Chi Tu chỉ cười một tiếng.
Đúng thế, Kiếm Vực bất quá là một vực trong đó thôi, bên trong thập đại Tiên Vực, đỉnh tiêm, tồn tại Tiên Vương ở bên trong truyền thuyết, bọn hắn đời này có khả năng đều không thể chạm đến, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?
- Chi Tu!
Mục Vân nhìn đệ tử tới tới lui lui đầy rẫy dãy núi, đột nhiên mở miệng.
- Có ta?
Lâm Chi Tu không còn sững sờ.
- Tiên giới, lúc đầu cũng không phải thập đại vực?
Mục Vân chậm rãi nói:
- Ngươi nói, từ vực thứ nhất bắt đầu, đã có người khai sáng vực thứ hai, chiếm đất làm vua, còn có vực thứ ba, vực thứ tư, kia chúng ta có thể... Lập chí mở ra vực thứ mười một hay không?
Mục Vân vừa dứt lời, lại cảm giác bên người không có ai.
Quay đầu xem thấy Lâm Chi Tu sớm đã ngốc trệ tại chỗ.
- Ngươi thế nào rồi?
- Ngươi thế nào rồi?
Lâm Chi Tu lại hỏi ngược lại:
- Không có nổi điên đó chứ? Vực thứ mười một? Ngươi nằm mơ à?
- Ngươi biết vực thứ mười Vân Vực không? Kia thế nhưng là một vị thiên tài mấy vạn năm trước hoành không xuất thế, tạo dựng Vân Minh thống trị, thế nhưng ngươi có biết, vị Minh chủ mở Vân Minh kia là người nào sao?
- Ta từng nhìn qua cổ tịch có giới thiệu quan hệ đến hắn, tên kia căn bản cũng không thuộc về hàng ngũ Thánh Nhân trời sinh, mà là... Dù sao là ta cũng nói không nên lời.
- Không đến thời gian vạn năm, trở thành Tiên Vương Tiên giới, thống lĩnh một vực, tụ tập số lớn huynh đệ sinh tử, thành lập vực thứ mười.
Lâm Chi Tu càng nói càng kích động.
- Vị kia, có thể nói là một tồn tại duy nhất có thể xưng tuyệt thế yêu nghiệt trong toàn bộ Tiên giới gần mười vạn năm qua.
- Thế nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Chết!
Lâm Chi Tu thở dài nói:
- Khi hắn thành lập Vân Minh cũng tốn hao giá cả to lớn, một đời anh hào vẫn lạc như vậy, đó cũng không phải ngẫu nhiên, Tiên giới chỉ có phạm vi lớn như vậy, ai nguyện ý lại đản sinh ra một siêu cấp thế lực chia đều tài nguyên với bọn hắn chứ?
- Hiện tại Vân Vực, đoán chừng cũng quá sức, không có nhân vật chủ tâm cốt, ai biết sẽ phát triển thành bộ dáng gì?
- Bất quá những này đều không phải chúng ta có thể suy nghĩ, đến mức cái gọi là mở vực thứ mười một, đó là chuyện Tiên giới thập đại Vực Giới hiện nay không có khả năng chịu được.
Lâm Chi Tu vỗ vỗ bả vai Mục Vân, nói:
- Lão huynh, ngày sau cũng đừng nói ra những lời dọa người như vậy.
Nghe đến lời này, Mục Vân yên lặng cười một tiếng, không nói thêm.
Lâm Chi Tu nói một phen, xác thực làm hắn hiểu ra.
Năm đó, hắn sáng tạo Vân Minh, dần dần mở ra đại vực thứ mười là Vân Vực ở lân cận Triệu Vực do Triệu tộc thống trị và Cửu Nguyên Vực mà Cửu Nguyên tiên môn thống trị.
Lúc trước gian nan hiểm trở, có thể nói hơi không cẩn thận, chính là thất bại trong gang tấc.
Sao mà hung hiểm.
Lúc ấy đối mặt lực cản, thậm chí không chỉ Cửu Nguyên Vực và Triệu Vực hai đại vực, càng có Vực Giới khác can thiệp.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là đạo lý như vậy.
Tiên giới có phạm vi rộng lớn, thế nhưng rộng lớn đến đâu, tóm lại vẫn có phạm vi.
Địa phương chỉ như vậy, mọi người ngươi chiếm lĩnh một khối, ta chiếm lĩnh một khối, tài nguyên cũng nhiều như vậy.
Chín người phân, dù sao cũng tốt hơn mười người phân.
Cho nên, bất kỳ một đại vực giới nào đều sẽ bài xích đại vực giới mới sinh ra.
Cũng giống như bên trong thành thị hạ giới, cho dù ăn mày khất cái, bên trong một thành khu, cũng hi vọng chỉ có chính hắn.
Cạnh tranh ở khắp mọi nơi.
Đạo lý rất dễ hiểu, Mục Vân thật sự ngu dốt.
- Hảo, không nói trước những thứ này, gần đây, nhắc nhở môn hạ đệ tử, để bọn hắn ra ngoài chú ý an toàn, gặp được đệ tử bốn đại tông môn, tận lực không nên trêu chọc, đương nhiên, nếu như người ta khi dễ đến trên đầu chúng ta, cũng không thể sợ.
- Cái này còn cần ngươi nói!
Lâm Chi Tu cười ha ha nói:
- Đệ tử chúng ta đều kìm nén một hơi đâu, hiện tại, hẳn là đệ tử bốn đại tông môn không trêu chọc chúng ta mới đúng.
Trong lúc hai người đi trên đường đàm tiếu, Mục Vân đột nhiên cảm giác được một ánh mắt cách rất xa nhìn tới.
Theo tâm niệm, Mục Vân phát hiện, ánh mắt kia tới từ... Sơn phong của Phái chủ.
Diệp Cô Tuyết, xuất quan.
Mục Vân hơi sững sờ, thân ảnh lóe lên, biến mất tại chỗ, xuất hiện tại phía trên sơn phong của Diệp Cô Tuyết.
- Tham kiến Phái chủ.
Mục Vân chắp tay cười nói.
Một đôi tròng mắt tinh khiết không tì vết của Diệp Cô Tuyết rơi trên người Mục Vân.
Đôi mắt kia nhìn như đại hải thâm thúy không có chút rung động, một ánh mắt để người nhìn không thấy đáy.
- Cảnh giới thất phẩm Địa Tiên.
Nhìn Mục Vân, Diệp Cô Tuyết gật đầu nói:
- Không hổ là Thiên Thánh tư chất, quả nhiên lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận