Vô Thượng Thần Đế

Chương 4267: Một Trăm Viên Hộ Nguyên Thần Đan (2)

Hai người nghe được lời này, chỉ có thể bất đắc dĩ khoát tay áo.
Ba người đều là Thất Nguyên Thần Cảnh, nhưng Thiết Tử Uyên mạnh hơn bọn họ.
Cho nên ba người mới có thể tổ đội.
Tự nhiên, cũng là Thiết Tử Uyên cầm đầu.
Mấy người tản ra.
Thiết Tử Uyên nhìn phía dưới một mảnh hỗn độn, nhíu nhíu mày.
- Xảy ra đại sự!
Sắc mặt Thiết Tử Uyên trầm xuống, phi thân xuống, đi vào trong một tòa phòng ốc.
Hiện tại, trong phòng ốc, mấy cỗ thi thể, thoạt nhìn vô cùng đẫm máu.
- Tử Kiêu!
Nhìn thấy một thi thể trong đó, sắc mặt Thiết Tử Uyên âm trầm đến đáng sợ.
Thiết Tử Kiêu... Chết rồi.
Ai đó đã giết hắn.
- Đáng chết!
Thiết Tử Uyên hét to một tiếng, một gương cổ xuất hiện trong tay, chiếu xạ lên người Thiết Tử Kiêu.
Từ từ, trên cổ kính xuất hiện một thân ảnh.
Chính là Mục Vân.
- Là hắn!
Thiết Tử Uyên nắm chặt hai tay.
- Chúng ta đi!
Không nói nhiều, Thiết Tử Uyên xoay người muốn rời khỏi nơi này.
- Công tử, tìm được một người sống.
Đột nhiên, một đệ tử lên tiếng.
Đệ tử kia, bị chặn ngang chặt đứt, hiện tại chỉ còn lại nửa người trên, thở phào nhẹ nhõm.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Đệ tử kia đứt quãng nói:
- Là Mục Vân, giết ba vị thế tử, Tử Kiêu công tử, Mộ Thăng Không cùng Lạc Thiên Y cũng bị Mục Vân giết chết.
- Chúng ta... Là bị Triệu Khôn Minh của Thất Trọng Cốc đuổi giết.
Hiện tại, Mộ Thương Vũ cùng Lạc Cảnh Thân hai người, cũng thu hồi tâm tính đùa giỡn.
Tức giận nổ tung.
Lạc Thiên Y.
Cũng chết rồi à?
Sắc mặt hai người nghiêm túc.
Xích Dương thánh quốc, hậu duệ tam vương, ai nấy đều là nhân trung long phượng.
Lại có người dám một hơi, giết ba người.
Quá càn rỡ.
- Mục Vân.
Mộ Thương Vũ cười lạnh một tiếng:
- Đối với người này, ta ngược lại có hứng thú.
- Đi thôi.
Thiết Tử Uyên không nói nhiều.
Thiết Tử Kiêu chết rồi, phiền toái.
Thiết Vương cũng coi trọng Thiết Tử Kiêu, quan trọng nhất là, mẫu thân rất yêu thương Tử Kiêu.
Chết ở đây, hắn làm ca ca, lại bị khiển trách.
Không giết Mục Vân, làm sao bàn giao?
Thiết Tử Uyên có chút đau đầu.
......
Mà bên kia, Mục Vân mang theo Xích Linh Nguyệt, cùng với Linh Tiêu, Linh Phạm mấy người đi theo, liều mạng chạy trốn.
Lần này, thật sự là liều mạng chạy trốn.
Sau lưng, Hồng Bình và Xích Linh Hoa hoàn toàn điên rồi.
Đuổi theo mấy người, căn bản không buông tay.
- Ngươi thật đúng là thu hút cừu hận!
Lôi kéo Xích Linh Nguyệt, Mục Vân bất đắc dĩ nói.
- Ngươi không khác gì ta.
Xích Linh Nguyệt nuốt vào mấy khỏa Cổ Thần Đan, sắc mặt khôi phục không ít, nói:
- Địa huyết nguyên tương, cùng với vật liệu trong địa cung kia, vớt được không ít chứ?
- Kiếm được một chút mà thôi, cùng Linh Nguyệt công chúa thì không thể so sánh được!
Xích Linh Nguyệt bĩu môi, không nói nhiều.
Mục Vân, nàng càng ngày càng nhìn không thấu.
- Nếu ngươi biết ta là công chúa, suy nghĩ một chút, có nguyện ý gia nhập Xích Dương thánh quốc không?
- Gia nhập Xích Dương thánh quốc? Làm phò mã à? Nếu là phò mã, ngược lại có thể cân nhắc một chút.
- Ngươi......
Xích Linh Nguyệt lười phản ứng với Mục Vân.
- Công chúa điện hạ.
Linh Tiêu chắp tay nói:
- Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.
- Ta ngăn cản bọn họ một lát, công chúa điện hạ tìm chỗ rời đi trước đi.
- Ngu xuẩn.
Linh Tiêu mặc dù là Lục Nguyên Thần Cảnh, Mục Vân cũng không chút khách khí mắng một câu.
- Người ta Thất Nguyên Thần Cảnh, ngươi Lục Nguyên Thần Cảnh, còn là lục nguyên thần cảnh cơ hồ phế đi, không đủ người ta tát một cái đánh chết, ngăn được sao?
Xích Linh Nguyệt nghe được lời này, cũng mở miệng.
- Các ngươi cứ theo ta cùng một chỗ, yên tâm, có hắn ở đây, không chết được.
Xích Linh Nguyệt nhìn về phía Mục Vân.
Mục Vân sợ chết, nàng biết.
Lúc trước ở trong quáng mạch, Mục Vân ổn trọng cầu an toàn.
Nói là ổn, trên thực tế chính là sợ chết.
Lần này, Mục Vân nguyện ý ra tay cứu nàng, há lại là tự mình chịu chết?
- Hai người các ngươi, chạy được chứ?
Mục Vân nhìn về phía Linh Tiêu cùng Linh Phạm, nói:
- Chạy được, thì kéo công chúa nhà ngươi.
- Ngươi làm gì?
- Vô nghĩa, ngươi nói ta làm gì?
Mục Vân buông tay, Linh Tiêu cùng Linh Phạm bắt được Xích Linh Nguyệt.
Không bao lâu sau, trong lòng bàn tay Mục Vân xuất hiện từng đạo trận văn.
- Không nghĩ tới, ngươi hiểu biết về Cổ thần trận không thấp.
- Qua loa, cổ thần trận sư cấp ba.
Mục Vân cười nói:
- Giết không chết Thất Nguyên Thần Cảnh, nhưng ngăn cản, vẫn có thể.
Bàn tay Mục Vân không ngừng tung bay, ngưng tụ trận văn, tạo hình trận pháp.
Xích Linh Nguyệt nhìn thấy một màn này, cũng hết sức kinh ngạc.
Nàng không phải chưa từng thấy qua Cổ Thần trận sư.
Cổ thần trận sư cường đại hơn Mục Vân, nàng cũng đã gặp qua.
Thế nhưng, chạy trốn với tốc độ cao như vậy, Mục Vân cư nhiên còn có thể ngưng tụ trận pháp.
Như vậy, cần phải trấn định cực lớn.
Xích Linh Nguyệt càng ngày càng tò mò về Mục Vân.
- Thả chậm tốc độ đi.
Mục Vân hiện tại mở miệng.
Thật ra không cần Mục Vân nói, Linh Tiêu cùng Linh Phạm mấy người, cũng đã chống đỡ không nổi.
- Chạy không thoát!
Phía sau, Hồng Bình Bình đuổi theo.
Hiện tại, tốc độ của Xích Linh Nguyệt cùng Mục Vân rốt cục kiên trì không được.
- Muội muội tốt, trốn không thoát, ngươi có thể trốn đi đâu?
Xích Linh Hoa hiện tại trêu chọc.
Nhìn về phía Mục Vân, nói:
- Tiểu quỷ đầu, không nghĩ tới, ngươi vài lần ba lượt ngược lại thật có thể làm chuyện xấu.
- Bất quá hôm nay, khó thoát cái chết.
- Chết, không đáng sợ.
Mục Vân nhếch miệng cười nói:
- Giết các ngươi, ta ngược lại rất vui vẻ.
Trong phút chốc, bàn tay vung lên, tựa như một lưới lớn, ngang dọc trong đám người.
Ù ù...
Lưới lớn tản ra, thoáng chốc, Xích Linh Hoa cùng Hồng Bình Bình bị nhốt vào trong đó.
Mục Vân hiện tại thở ra một hơi.
- Đi thôi!
Lần này, Mục Vân thật sự cảm tạ thu được truyền thừa.
Để cho hắn biết nhiều hơn một ít tam cấp cổ thần trận.
Trên thực tế, cấp bốn, cấp năm và cấp sáu cũng có không ít.
Chẳng qua hắn hiện tại còn chưa tới tư cách kia.
- Vây khốn bọn họ nhất thời nửa khắc không thành vấn đề, chúng ta rời khỏi nơi này trước, sau đó trở về đòi cũng không muộn.
- Đi đâu?
- Đương nhiên là đi mạch quáng rồi.
Mục Vân mở lời:
- Chỗ đó, đối với mấy người các ngươi khôi phục thương thế, là tốt nhất.
Nghe được lời này, Xích Linh Nguyệt cũng gật gật đầu.
Điểm này, Mục Vân ngược lại nói rất đúng.
Thật ra không chỉ Xích Linh Nguyệt.
Hắn cũng cần thời gian an ổn lại, tăng lên tu vi, cùng với lĩnh ngộ những trận pháp này.
Mục Vân nhìn về phía Xích Linh Nguyệt, lần nữa nói:
- Một trăm viên hộ nguyên thần đan.
- Bây giờ ta không có.
Xích Linh Nguyệt thản nhiên nói.
Nghe được lời này, Mục Vân sửng sốt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận