Vô Thượng Thần Đế

Chương 1568: Tro cốt đại đạo

Ngay lúc này, Kiếm Ngự Không đi lên trước, nói:
- Nam nhân giao cho ta, nữ nhân, ngươi trước xử lý một chút... Ta không ngại nhìn ngươi thi triển tại hiện trường...
- Đi!
Nghe đến lời này, Vũ Tinh Lăng khẽ quát một tiếng, bước ra một bước.
Loại khuất nhục này, nàng tình nguyện đi chết.
Có người dẫn đầu, mấy người khác đương nhiên cũng bất đắc dĩ đi theo.
Đoạn đường này đi tới, những người này không ngừng trào phúng chèn ép bọn hắn, căn bản không quan tâm tính mạng của bọn hắn.
Đối mặt các đệ tử Thiên Kiếm lâu cường đại, bọn hắn chỉ có thể khuất phục.
- Ngươi, cũng xuống dưới.
Thác Bạt Phong nhìn Mục Vân nói.
- Thác Bạt Phong, tiểu bạch kiểm của ta, ngươi cần phải kiên nhẫn một ít.
Trần Yêu Nhiêu đi lên phía trước, bất mãn nói:
- Tiểu bạch kiểm của ta cũng không thể xảy ra chuyện gì.
Nói rồi, Trần Yêu Nhiêu đi lên phía trước, đỡ lấy cánh tay Mục Vân, theo Mục Vân, cùng nhau đi xuống thang gác.
Sóng cả mãnh liệt đụng vào cánh tay, nhưng trong lòng Mục Vân lại không có chút nào gợn sóng.
Ngược lại là không ngừng cười lạnh.
Những người này nhìn từng người đều là hành vi phóng túng, không có chút nguyên tắc, thế nhưng từng người lại là tâm cơ thâm trầm.
Trần Yêu Nhiêu, sở dĩ ngăn mình, chính là phòng ngừa mình đột nhiên chạy trốn, hoặc xuống dưới đất có ý đồ gì xấu.
Chỉ là, Mục Vân này không thèm để ý chút nào.
Muốn nhìn ta?
Không có cửa đâu.
Hai người dọc theo thang gác đi xuống mặt đất.
Trong lúc lúc lên lúc xuống, Hai tay Mục Vân càng lúc sâu vào trong sự mềm mại.
Lúc này, Mục Vân lại không thèm để ý, thậm chí cánh tay còn có ý vô ý, dựa vào mấy phần.
Bàn tay giờ khắc này cũng không thành thật giở trò...
Cử động kia dần dần để Trần Yêu Nhiêu có phần chịu không được.
Nàng nhìn từ bề ngoài rất phóng đãng, thế nhưng trên thực tế cũng không phải như thế.
Nàng cũng không nghĩ tới, Mục Vân qua lớn mật, lúc này còn dám động thủ động cước với nàng.
- Xú tiểu tử, ngươi tốt nhất thả tay ngươi ra.
Cảm nhận được phần lưng có một ánh tay đang di động, Trần Yêu Nhiêu thấp giọng quát.
Còn tốt đang ở dưới mặt đất, nhìn vô cùng u ám, khoảng cách của mọi người đều không gần, nếu bị người khác nhìn thấy, ngại chết người.
- Tỷ tỷ không phải nói ta là tiểu bạch kiểm sao?
Mục Vân lại đưa mặt qua, giễu cợt nói:
- Ta là tiểu bạch kiểm, nếu tỷ tỷ thích, đại khái có thể thu, nhìn một thân này của ta có bản lĩnh thật sự hay không.
Ba...
Mục Vân nói rồi, một tiếng ba rất nhỏ vang lên.
- Tiếng gì?
Nghe được một tiếng ba thanh thúy, Thác Bạt Phong ở phía sau kinh nghi bất định hỏi tới.
- Không có gì!
Trần Yêu Nhiêu giờ phút này lại là gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, trừng Mục Vân một ánh mắt, khẽ nói:
- Tiểu hỗn đản, ngươi cố gắng dẫn đường, nếu không có ngươi chịu.
Vừa dứt lời, Trần Yêu Nhiêu đi đến phía sau, bỏ qua Mục Vân một bên.
Nhìn thấy Trần Yêu Nhiêu rời đi, Mục Vân mỉm cười, nhếch miệng.
Nữ nhân tiên giới, đều tự mình một bước tu luyện ra, nào có nhiều người thủy tính dương hoa như thế.
Trần Yêu Nhiêu này bất quá là nhìn qua hành vi phóng túng, trên thực tế lại là một tiểu nữ nhân chưa trải sự đời.
Ánh mắt Mục Vân sao mà độc ác, nữ nhân này, chỗ nào có thể trốn qua ánh mắt hắn.
Trần Yêu Nhiêu đi đến phía sau, Mục Vân chậm rãi bắt đầu tiến lên hướng phía, dọc theo thang gác, không ngừng đi tới, đi đến phía trước đội ngũ.
- Mục Vân, ngươi có thể mang bọn ta trốn khỏi nơi đây không?
Hoán Thanh Sa giờ đang ở phía trước nhất, nhìn thấy Mục Vân, thấp giọng cầu khẩn.
- Thế nào?
Mục Vân lại có chút khó hiểu hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Những người kia, chúng ta căn bản bất lực chống lại, ta van cầu ngươi, mang bọn ta rời khỏi nơi này, ta tình nguyện chết, cũng không nguyện ý bị đại hán vạm vỡ kia chà đạp.
Hoán Thanh Sa giờ cũng rất bất đắc dĩ.
Ngọc Thanh Lan đứng ở một bên khác cũng mang theo một mặt khao khát.
- Chỉ cần các ngươi thành thành thật thật, ta cam đoan các ngươi sẽ không chết.
Mục Vân hờ hững nói.
Đối với những người này, hắn không có cảm tình.
Bất quá, đối với những người kia của Thiên Kiếm lâu, hắn càng không có hảo cảm.
Vừa dứt lời, Mục Vân đi ở phía trước, một thân một mình dẫn đường.
Chiều rộng thang lầu khoảng ba mét, từng tầng từng tầng lan tràn xuống phía dưới, căn bản không nhìn thấy chỗ sâu có cảnh trí gì.
Vẻn vẹn như thế liền thôi.
Thế nhưng xung quanh thang gác, từng đạo hắc vụ tràn ngập, lan tràn xuống thế giới phía dưới, căn bản thấy không rõ bất kỳ bộ dáng và trạng thái.
Đám người Mục Vân một đường đi tới, đã đi hơn một canh giờ, cũng không biết phía trước đến cùng có cái gì, chỉ có nhìn cảnh tượng trước mắt, đi một bước nhìn một bước.
Nhưng mặc dù như thế, đám người cảm giác, cầu thang đá màu đen dưới chân ít nhất đã đi xuống khoảng cách vạn mét.
Từ từ, cuối cùng, thạch thê phía trước rốt cục biến mất.
Bàn chân đám người, giẫm trên mặt đất, nỗi lòng cảm thấy lo lắng triệt để buông xuống.
Mà bàn chân vừa mới chạm đất , Mục Vân lại cảm giác, dưới chân dị thường mềm xốp, như là giẫm lên hạt cát.
Vừa giẫm xuống, Mục Vân mới cảm thấy mặt đất quá mềm mại.
Cúi đầu nhìn lại phát hiện, vôi đầy đất, chồng chất trên mặt đất, một cước của mình bước xuống, phía trên vôi lưu lại một dấu chân rõ ràng.
Tro cốt!
Nhìn thấy đống kia tích vôi, trong lòng Mục Vân lộp bộp một tiếng.
Tro cốt đầy đất, nhìn qua thực sự vô cùng khủng bố.
- Đừng nhìn phía dưới.
Nhìn Hoán Thanh Sa, Ngọc Thanh Lan hai người phía sau đi theo lên, Mục Vân thấp giọng nói.
- A...
Mục Vân vừa dứt lời, Hoán Thanh Sa cúi đầu xuống nhìn lại, nháy mắt quát to một tiếng.
Nghe được tiếng kêu, Mục Vân im lặng.
- Kêu cái gì!
Ngọc Thanh Lan giờ khắc này ngược lại biểu hiện rất bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Không phải là tro cốt thôi à? Có cái gì đáng ngạc nhiên?
- Không phải, Ngọc sư tỷ, ngươi nhìn phía trước?
Hoán Thanh Sa nói, chỉ về phía trước.
Mục Vân cũng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện, trước mặt mọi người, tro cốt màu xám trắng trải thành một con đường lớn, chiều rộng chừng mười mét, dài không biết đến đâu, lan tràn rộng khắp.
Mà mặt đất hai bên đại đạo tro cốt hiện ra màu đen đỏ.
Cũng không phải thổ địa màu đỏ, mà là mặt đất có màu đen bị máu tươi nhiễm đỏ tao ra màu sắc quỷ dị như vậy.
Nhìn qua hết thảy đều quá mức làm trong lòng người ta run rẩy.
Đám người Phong Không giờ khắc này cũng đi lên phía trước.
Kiếm Ngự Không ngồi xổm người xuống, ngón tay dính một ít tro cốt, ngồi ở trên mặt đất mân mê nửa ngày, đứng dậy, đi đến trước người Phong Không, trầm giọng nói:
- Phong sư huynh, đây là... Dấu vết một đàn tế của Bích Lạc hoàng tuyền tông trước đó lưu lại.
Kiếm Ngự Không cũng không có tận lực che giấu tiếng nói của mình, chỉ chậm rãi nói.
Tế đàn?
Mục Vân ngược lại biết, có một chút tông môn, khi tu hành tà thuật gì, hoặc tế luyện bảo vật gì sẽ áp dụng phương thức huyết tế.
Bất quá loại phương thức này thực sự quá mức tà ác, nhưng tu luyện giả vốn giảng cứu thực lực mình đề thăng, tiên không vì mình, trời tru đất diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận