Vô Thượng Thần Đế

Chương 1300: Người Thần Bí

Mấy vị cường giả nhất lưu cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng, muốn ngăn cản bọn người Huyết Vô Tình, thực sự cực kỳ dễ dàng.
Bọn hắn chính là muốn để Mục Vân tứ cố vô thân.
- Tiểu tử, hiện tại, ngươi thế nhưng mạnh miệng không nổi.
Luân Động Thương cười lạnh một tiếng, vừa sải bước ra.
Oanh...
Bước ra một bước, giữa không trung bất ngờ xuất hiện từng đạo vết rách, hai tay Luân Động Thương chậm rãi chắp ra trước ngực, sau đó lại kéo ra.
Tiếng vù vù vang lên, trước người hắn, một tinh thể vuông vức đột nhiên xuất hiện.
Tinh thể vô cùng trong suốt, thế nhưng trong đó lại ẩn chứa lực lượng ba động kinh khủng.
- Ta nói, sẽ để cho ngươi trơ mắt nhìn Huyết Minh ngươi là như thế nào bị chúng ta tàn sát hầu như không còn.
Luân Động Thương cười hắc hắc, sải bước ra, lực lượng mạnh mẽ ba động, trực tiếp càn quét.
Tứ phương tinh thể tựa như tia chớp, lóng lánh hào quang tươi đẹp để người hoa mắt, phóng tới Mục Vân.
Giờ phút này, Diệt Tôn Kiếm ngăn cản trước người, bị Ngọc Huy Nhân thi triển khuôn mặt ma quỷ dây dưa kéo lại, căn bản không có cách rời tay.
Mục Vân biết, hai người này chỉ không muốn giết mình, nếu không dùng thực lực bọn hắn, mình bây giờ đã là một người chết.
- Liều!
Nhìn thấy tứ phương tinh thể đã hướng thẳng đến mình bao quát đến, Mục Vân từng chứng kiến Luân Vô Thường thi triển tứ phương kết ấn khủng bố, biết một khi bị trói lại, căn bản không có khả năng chạy ra.
Một đoạn khẩu quyết dần dần xuất hiện trong lòng Mục Vân.
Miệng há to, Mục Vân vừa muốn thi triển khẩu quyết, ngay tại giờ phút này, dị biến phát sinh.
Ô ô...
Đột nhiên, không hề có điềm báo trước, trước mặt Mục Vân, không gian vỡ vụn ra, tiếng ô ô khẽ kêu vang lên, một bóng người toàn thân tuyết trắng trực tiếp xuất hiện ở phía trước Mục Vân.
Bên trong tiếng ô ô mang theo âm thanh vui thích, cho người cảm giác, giống như tuấn mã bị giam giữ thật lâu xông ra thảo nguyên mà vui sướng...
- Thôn Thiên Hổ.
Chỉ là, nhìn thấy một thân ảnh kia, các đại Tôn Giả trước đó tiến vào bên trong Khổ Thiên điện lập tức biến sắc.
Diệu Thiến cùng Ma Kiệt Luân hai người lạnh cả tim, nhịn không được cẩn thận.
Thôn Thiên Hổ này, ngày đó bọn hắn liên thủ, cũng chỉ là khó khăn lắm ngăn cản được, hiện tại xuất hiện ở đây, là muốn làm gì?
Trong nháy mắt Thôn Thiên Hổ xuất hiện trực tiếp đứng tại trước mặt Mục Vân.
Miệng hổ há to, kích thước trăm trượng trực tiếp một cái nuốt vào tứ phương kết ấn mà Luân Động Thương thi triển.
Trong miệng tựa hồ không ngừng nhai nuốt, cuối cùng Thôn Thiên Hổ ợ một cái.
Rầm rầm rầm...
Chỉ là ợ nhẹ một cái, trực tiếp phun ra đến trên biển lớn phía trước Huyết Minh, sóng biển gầm thét, dọc theo mặt biển, trực tiếp lao nhanh đến bên ngoài vạn trượng, mới dần dần đình trệ xuống.
Mục Vân biết, Thôn Thiên Hổ có thể thôn phệ công kích, điểm này rất tương tự Dung Thiên Quyết.
Vẻn vẹn nhìn Thôn Thiên Hổ phun một cái, đủ nhìn ra, vừa rồi lực lượng Luân Động Thương thi triển đến cùng bá đạo cỡ nào.
- Thôn Thiên Hổ!
Ngọc Huy Nhân và Luân Động Thương hai người kiến thức rộng rãi, nhìn thấy Thôn Thiên Hổ cử động, trực tiếp lui lại một bước, lập tức cẩn thận.
Thôn Thiên Hổ quay đầu, ô ô gọi hai tiếng, như con mèo nhỏ, trực tiếp cắn nát toàn bộ khuôn mặt ma quỷ trói buộc Diệt Tôn Kiếm của Mục Vân, nuốt vào trong bụng, sau đó cong cong cơ thể, trực tiếp thả cái rắm...
Thấy cảnh này, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay cả Mục Vâ, đều không biết làm sao.
Hắn nhưng biết, Thôn Thiên Hổ rất cường đại.
Thôn Thiên Hổ nhìn Mục Vân, lại nheo cặp mắt lại, lộ ra ý cười nhân tính hóa, trực tiếp duỗi ra cái lưỡi thật dài của mình, bẹp bẹp liếm láp thân thể Mục Vân.
- Ta dựa vào!
Bị Thôn Thiên Hổ làm ra cử động làm mộng, Mục Vân cảm thấy thế giới này đang xoay tròn.
- Tiểu Bạch, không được càn rỡ.
Ngay tại giờ phút này, một tiếng cười khổ vang lên, bên trên hư không, một bóng người bất ngờ xuất hiện.
Một thân hắc bào, đầu đội nón đen, hai tay chắp sau lưng, người này cúi đầu, đứng giữa không trung, vành nón thật dài che mặt.
Nghe đến lời này, Thôn Thiên Hổ lập tức ô ô kêu vui sướng, xoay người một cái, bay về phía bóng người hắc bào, thân thể lớn nhỏ trăm trượng từ từ nhỏ dần, cuối cùng, trực tiếp hóa thành như con mèo nhỏ, ngồi xổm ở trên đầu vai người áo đen.
Hắc bạch tương đối, rất là rõ ràng.
Ngáp một cái, Thôn Thiên Hổ chỉ có lớn chừng hai bàn tay, móng vuốt rất nhân tính hóa vỗ vỗ đầu vai hắc y nhân, thân thể dạo qua một vòng, thành thành thật thật nằm sấp xuống, tứ chi triển khai, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm đám người, chớp chớp.
Thôn Thiên Hổ vừa rồi hời hợt hóa giải công kích của hai đại Tôn Giả, giờ phút này lại hóa thân thành con mèo nhỏ nằm trên vai người, trong lúc nhất thời, để đám người nghẹn lời...
Loại biến hóa này để đám người thủy chung có phần không kịp phản ứng.
Nhìn người nọ xuất hiện, Ma Kiệt Luân và Diệu Thiến hai người cảm thấy không ổn.
Thôn Thiên Hổ cường đại, bọn hắn tự mình lĩnh giáo qua.
Mà người trước mắt lại là có thể thu phục Thôn Thiên Hổ, thuần hóa như là con mèo, tu vi của người này, càng làm cho người căn bản nhìn không thấu...
Bá bá bá...
Mà nhìn thấy đại chiến phía dưới đình chỉ, lần lượt từng bóng người cũng rơi xuống từ phía trên không trung.
Đấu Vân Phong cùng Đế Văn hai người, đi thẳng tới trước mặt Mục Vân.
- Ngươi không sao chứ?
- Còn tốt... Không chết...
- Tiểu tử ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân giờ khắc này còn có tâm tình nói đùa, Đế Văn cười mắng một cái, nhìn bốn phía.
- Tình huống như thế nào?
- Không biết!
Mục Vân lắc đầu nói:
- Tựa hồ một gia hỏa... Rất mạnh đến đây.
Mục Vân nhìn người trước mặt, khẽ nhíu mày.
Khí tức của người này, tựa hồ rất quen thuộc, thế nhưng tựa hồ lạ lẫm, để hắn cũng không dám phỏng đoán.
Mà cùng lúc đó, Độc Vạn Sơn cùng Phương Thông Không hai người cũng rơi xuống một bên khác.
- Thôn Thiên Hổ!
Trong nháy mắt Phương Thông Không nhìn thấy Thôn Thiên Hổ, lập tức sửng sốt.
- Súc sinh này tại sao lại ở đây?
Phương Thông Không ngạc nhiên hô.
Chỉ là nghe được hai chữ súc sinh, Thôn Thiên Hổ lúc đầu lười biếng ghé vào đầu vai hắc y nhân lại nháy mắt không vui.
Giương nanh múa vuốt, đang muốn lao về phía Phương Thông Không bắt tới.
Nhìn thấy Thôn Thiên Hổ hướng về phía mình vọt tới, sắc mặt Phương Thông Không lập tức mất tự nhiên, thời khắc phòng bị.
Chỉ là Thôn Thiên Hổ còn chưa lao ra đã bị hắc y nhân đưa một tay trực tiếp bắt lấy, trấn an xuống.
Thấy cảnh này, Phương Thông Không càng biểu lộ cổ quái.
- Thôn Thiên Hổ? Tiên thú Thôn Thiên Hổ?
Độc Vạn Sơn nhìn Phương Thông Không, không xác định nói.
- Ừm!
Phương Thông Không gật đầu nói:
- Ban đầu nhìn thấy ở bên trong Khổ Thiên điện, không biết làm sao lại xuất hiện ở đây, kỳ quái.
Chỉ là nghĩ đến Thôn Thiên Hổ, nội tâm Phương Thông Không lại thất kinh, nhìn về phía Diệu Thiến cùng Ma Kiệt Luân hai người.
Ánh mắt ba người lập tức giao lưu, trong mắt đều lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận