Vô Thượng Thần Đế

Chương 1413: Nên đi gặp một chút

Cảnh Đức Ngọc âm thầm kinh hãi.
Năm khỏa Nhân Dương Đan thành phẩm.
Mục Vân từ nơi nào đạt được năm khỏa Nhân Dương Đan thành phẩm?
Giờ khắc này, hắn đương nhiên biết, loại vấn đề này, căn bản không có khả năng hỏi Mục Vân.
Cho dù hắn hỏi thăm, Mục Vân cũng sẽ không nói.
- Tiểu tử ngươi khó trách, khó trách ngắn ngủi như vậy đã đột phá đến cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, ngay cả Hạ Hầu Kiệt đều bị ngươi đánh lui.
Bên trong Ám Huyền thạch tràng, ăn nói suông, căn bản sẽ không nhận tôn kính.
Chỉ có thực lực mới là tiền vốn nói chuyện.
Giờ khắc này, Cảnh Đức Ngọc hiểu rõ, mình mặc dù là tiểu đội trưởng, thế nhưng thực lực của Mục Vân đã tương xứng với mình.
Vô luận như thế nào, Mục Vân đã không phải là hắn có thể lấn ép.
Bất quá nói một cách khác, hắn cũng căn bản không có lấn ép qua Mục Vân.
- Hảo, hai mươi khỏa Nhân Dương Đan, mười khỏa là muốn giao nộp cho đại đội trưởng, còn thừa mười khỏa, ngược lại có thể lấy ra trấn an lòng người phía dưới, còn thừa năm khỏa, ta tự mình dùng, đã như vậy, nói đi, chuyện gì?
Giá trị năm khỏa Nhân Dương Đan, đúng là không ít.
Đầy đủ để hắn làm một việc nhỏ trợ giúp cho Mục Vân.
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân càng có tự tin.
Kết quả, thấp giọng kể rõ cái gì cùng Cảnh Đức Ngọc.
Dần dần, bên trong ánh mắt Cảnh Đức Ngọc nháy mắt bốc lên một vòng tinh mang.
- Tiểu đội trưởng, sau khi chuyện thành công, năm khỏa Nhân Dương Đan, tính như thù lao.
- Không không không.
Nghe đến lời này, Cảnh Đức Ngọc lại khua tay nói:
- Ta vốn là chiếm tiện nghi của ngươi, Nhân Dương Đan thì không cần, bằng không mà nói, nội tâm ta ngược lại hổ thẹn.
- Mà ngươi ta cũng không cần lạnh nhạt như thế, gì tiểu đội trưởng đại đội trưởng, không chê, gọi ta một tiếng Cảnh huynh là được.
- Cảnh huynh.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Nhất Diệp kiếm phái là Nhất Diệp kiếm phái, ta là ta, lòng biết ơn dù sao phải có.
- Việc này cứ định như vậy, chuyện khác, còn cần Cảnh huynh chú ý nhiều hơn, dù sao tiểu đệ ở chỗ này sức người có hạn.
- Không có vấn đề, cứ để ta lo.
Nhìn thấy bóng lưng Mục Vân rời đi, bàn tay Cảnh Đức Ngọc nhịn không được run rẩy.
Năm khỏa cực phẩm Nhân Dương Đan, năm khỏa.
Hắn đợi bên trong Ám Huyền thạch tràng trăm năm, thật vất vả hỗn đến chức trách tiểu đội trưởng, bên trong ngày thường, vận khí tốt, đụng phải một mạch khoáng, nhiều lắm thì đạt được một viên phế đan.
Nhưng bây giờ, đạt được lại là hảo đan.
Hắn không hưng phấn sao được.
Có năm khỏa Nhân Dương Đan, nói không chừng hắn có thể nhất cử đột phá đến cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên.
- Mục Vân này, đến cùng là từ đâu đạt được Nhân Dương Đan, mà phẩm chất loại này chẳng lẽ là chính hắn luyện chế? Hay là tại thời điểm khai thác phát hiện bảo bối gì rồi?
Cảnh Đức Ngọc nghi hoặc không thôi.
- Thôi, tạm thời không quan tâm những chuyện đó, Nhân Dương Đan, còn là Nhân Dương Đan phẩm tốt nhất, nếu lúc trước ta mới vừa tiến vào đến Ám Huyền thạch tràng, đạt được Nhân Dương Đan, hiện tại chỉ sợ đã là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái.
Cảnh Đức Ngọc mỗi lần nhìn thấy vị Lâm thượng tiên Lâm Chi Tu kia của Nhất Diệp kiếm phái đều ngưỡng mộ không thôi.
Lâm Chi Tu, nhất phẩm Nhân Tiên, chính là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái.
Hai người mặc dù đều là nhất phẩm Nhân Tiên, thế nhưng Cảnh Đức Ngọc có thể cảm giác được, Lâm Chi Tu một người, đơn đấu mười người như hắn cũng không thành vấn đề.
Vừa hay, Lâm Chi Tu người này bản thân chính là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, tu tập đều là tiên thuật của Nhất Diệp kiếm phái, có kiếm thuật, có thể thuật, có thân pháp chi thuật.
Thứ hai, Lâm Chi Tu người này là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, tu hành hao phí, làm ra cống hiến bên trong Nhất Diệp kiếm phái, liền có thể đạt được Nhân Dương Đan.
Đối với Nhân Tiên cảnh mà nói, Nhân Dương Đan chính là đan dược nhất định không thể thiếu để mình đề thăng.
Đây mới là nguyên nhân căn bản để hai người khác biệt như ngày và đêm.
Chỉ là lần này, có Nhân Dương Đan, cảnh giới của hắn lại lần nữa đạt được đề thăng, nói không chừng có thể thông qua khảo hạch Nhất Diệp kiếm phái trở thành đệ tử Nhất Diệp kiếm phái.
Chỉ cần trở thành đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, lo gì không có đan dược, đề thăng cảnh giới.
Đến thời điểm đó, đề thăng cảnh giới, có gì khó khăn.
Cảnh Đức Ngọc càng nghĩ càng kích động.
- Đúng, nhanh đi làm chuyện, nhất định phải tranh thủ thời gian!
Cảnh Đức Ngọc kịp phản ứng, rời khỏi quặng mỏ, chạy về phía bên ngoài.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân trở lại trong hầm mỏ, Vô Cực Ngạo Thiên sớm đã chờ đên lo lắng.
- Thế nào?
- Ha ha, năm khỏa Nhân Dương Đan phẩm tốt nhất, đổi lại là ai cũng sẽ không thể không nguyện ý.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Tiếp theo, chúng ta chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là đủ, đến thời điểm đó, nói không chừng chúng ta cũng có thể đạt được một chút lợi ích vì bí mật trong này.
- Lợi ích?
- Không sai, cửa hang bí táng ngay ở chỗ này, chúng ta làm sao không thể tiến vào bên trong?
Mục Vân ha ha cười nói.
Nghe đến lời này, Vô Cực Ngạo Thiên chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập.
Bí tàng!
Bí tàng trong tiên giới, cũng không phải như của Thông Thiên Giáo Chủ, Khổ Hải Thiên Tôn, chí ít cũng là động phủ của Nhân Tiên.
Trong đó đến cùng là có bảo tàng gì, ai có thể biết.
Mà quan trọng nhất là, khi Nhất Diệp kiếm phái cầm đầu đi vào, bọn hắn húp chút nước, đạt được đồ tốt, cũng đầy đủ để bọn hắn cảm thấy mừng rỡ.
- Cũng không nên sốt ruột.
- Nếu như Phong Trường Thiên không phải quá để ý Hạ Hầu Đôn, cũng sẽ không bởi vì Hạ Hầu Đôn biến mất mà tìm chúng ta gây chuyện.
Mục Vân nói tiếp:
- Nếu như Phong Trường Thiên không xuất hiện, nơi này, chúng ta hoàn toàn có thể chờ đến ngày sau tấn thăng thành đệ tử Nhất Diệp kiếm phái lại nói, đến thời điểm đó, tông môn ban thưởng, mới là mênh mông.
- Hiện tại liền nhìn Phong Trường Thiên nghĩ thế nào.
Nghe đến lời này, Vô Cực Ngạo Thiên gật đầu.
Tiếp theo chính là chờ đợi.
Mà cùng lúc đó, bên trong một gian cung điện thật lớn, bên trong gian phòng từng dãy đều nhịp.
Phong Trường Thiên đứng trước bàn, nhìn Hạ Hầu Kiệt trước người, trong mắt phun ra lửa giận.
- Hạ Hầu Kiệt, ý của ngươi là nói, Hạ Hầu Đôn vô cùng có khả năng bị Mục Vân kia chém giết?
- Không sai, nghĩa phụ.
Hạ Hầu Kiệt cung khom người, nói:
- Đôn nhi biến mất đã hơn một tháng, chỉ sợ tao ngộ hắc thủ, mà Mục Vân xuất hiện sau khi Đôn nhi biến mất, mà bộ dạng rất khả nghi, rất quỷ dị.
- quan trọng nhất là, kẻ này đề thăng cảnh giới hết sức nhanh chóng, chỉ sợ có bí mật gì đó, nếu như chỉ là hắn liền thôi, cảnh giới mấy người bên cạnh hắn gần đây cũng đang không ngừng đề thăng.
- Ồ? Lại có việc này?
Phong Trường Thiên hào hứng.
- Bản thân đề thăng nhanh chóng, có thể là thiên phú hơn người, thế nhưng người bên cạnh hắn đề thăng đều hết sức nhanh chóng, vậy không chỉ là thiên phú hơn người đơn giản như vậy!
- Xem ra ta nên đi gặp người này một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận