Vô Thượng Thần Đế

Chương 3612: Không nhường ai cả (1)

- Thất kiếm đồng giết, tinh bạo khí lưu trảm.
Mục Vân vung tay lên, bảy thanh phi kiếm cuồng sát mà ra, mỗi một thanh kiếm đều toát ra tinh mang rực rỡ như ngân hà, khí tức tinh sát sắc bén, không ngừng gào thét lăn lộn, kiếm khí bén nhọn sát phá không khí, phát ra từng trận âm bạo.
Sau khi Mục Vân tu luyện Tinh Sát Cửu Biến, Tinh Bạo Khí Lưu trảm tiến giai thành nhất phẩm thánh quyết, cho dù hắn chỉ còn lại có hai thành khí lực, uy lực thất kiếm đồng sát, cũng tương đối hung hãn.
- Hừ, điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.
Chu Thông thấy thế, cũng không kinh hoảng, tuy rằng bảy kiếm này khí thế rất lợi hại, nhưng hắn là cường giả Thánh Nhân trung vị cảnh, chỉ cần toàn lực chém ra một đao, có thể đánh bay toàn bộ bảy thanh phi kiếm.
Hắn muốn vung đao xuất kích, nhưng bỗng nhiên, cảm thấy thân thể giống như bị cấm chế gì đó, trong đầu nghĩ đến chiêu thức thánh quyết, nhưng chính là phóng thích không ra, chỉ có thể bình bình chém ra một đao.
Xuy xuy...
Bảy thanh phi kiếm, Lăng Không chém xuống, Chu Thông chỉ chém một đao, làm sao có thể ngăn trở phi kiếm tập kích, lập tức bị kiếm khí nộ trảm, há mồm phun ra máu tươi, thân thể bay ra phía sau.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chu Thông ngã xuống đất, chật vật đứng lên, trên mặt kinh hãi thất sắc, hắn rõ ràng muốn thi triển Thánh Quyết, trong lòng cũng nghĩ ra chiêu thức, nhưng hết lần này tới lần khác chính là sử dụng không được, chỉ có thể một đao chém ra ngoài.
- Xin lỗi, ta cũng có một món trang sức.
Mục Vân mỉm cười, mở tay trái ra, chỉ thấy trên tay hắn cầm một sợi dây chuyền, từng trận khí tức cổ quái tà mị tràn ngập ra.
- Tà Mị Hạng Liên!?
Sắc mặt Chu Thông đột biến, Tà Mị Hạng Liên cũng là một trong bảy đại trang sức thượng cổ, có hiệu quả mị hoặc nguyền rủa cường đại, có thể làm cho địch nhân lâm vào trạng thái mị hoặc.
Sau khi lâm vào trạng thái mị hoặc, chiêu thức công pháp sử dụng không ra, pháp bảo không thả ra được, chỉ có thể dùng công kích bình thường.
- Ta nhớ rõ Tà Mị Hạng Liên là ở trong tay ba dong binh, làm sao có thể rơi vào tay ngươi?
Cả người Chu Thông phát run, dưới sự mị hoặc nguyền rủa bao phủ, thần thông của hắn có cao hơn nữa, cũng không sử dụng được, cho dù Mục Vân chỉ có một thành khí lực, cũng có thể dễ dàng chém giết hắn.
Mọi người ở xung quanh nhìn thấy Tà Mị Hạng Liên trong tay Mục Vân, đều chấn động, nhao nhao lui về phía sau, giống như sợ bị mị hoặc nguyền rủa tập kích.
Sắc mặt Dương Đỉnh Thiên khẽ biến, nghĩ thầm:
- Hắn đã lấy được Hủ Thi ngọc bội, hiện tại còn có một cái Tà Mị Hạng Liên, bảy đại trang sức, tiểu tử này đã lấy được hai kiện, cái này còn...
Hắn đang kinh hoàng, Mục Vân bước ra một bước, lưu tinh chiến ngoa hiện ra ánh sáng. Phanh một tiếng, Mục Vân vọt tới trước mặt Chu Thông, đặt kiếm trên cổ Chu Thông, chỉ cần nhẹ nhàng vạch một cái thì có thể giết chết Chu Thông.
- Hạ kiếm lưu nhân!
Dương Đỉnh Thiên hoảng sợ thất sắc, kinh hô lên.
Chu Thông này, là bang chủ Thanh Giao bang, là địa đầu xà ở Bạch Vân trấn, đối với thương nghiệp Cửu Đỉnh mà nói, ý nghĩa trọng đại.
Chỉ cần nắm trong tay Thanh Giao bang, có thể khống chế hơn phân nửa Bạch Vân trấn, người ngoài muốn đi thượng cổ phế tích thám hiểm tìm bảo vật, khẳng định phải ở Bạch Vân trấn nghỉ ngơi hồi phục, đến lúc đó, phải nhìn sắc mặt Cửu Đỉnh thương hành của hắn.
Nếu như Chu Thông chết, vậy thì phiền toái, Cửu Đỉnh Thương Hành sẽ mất đi tất cả lợi thế nơi này.
- Ha ha, ngươi cảm thấy ta sẽ buông tha cho hắn?
Mục Vân cười lạnh một chút, tay phải cầm kiếm ngang trên cổ Chu Thông, tay trái cầm một cái bông tai.
U Hư Nhĩ Hoàn của Chu Thông đã rơi vào tay hắn.
Bảy đại trang sức thượng cổ, Mục Vân đã lấy được ba kiện.
- Nếu ngươi dám giết Chu Thông, ta cũng giết chết hai người này.
Sắc mặt Dương Đỉnh Thiên đầy lạnh lùng, đột nhiên xuất ra Hỏa Thần đỉnh, vung chưởng vỗ một cái, thân đỉnh chấn động, sương khói bốc lên, đợi đến khi khói bay đi, chỉ thấy hai nhân ảnh, từ trong đỉnh hiện ra.
- Bạch Trần, Phương Thiên Nhạc.
Nhìn thấy hai người này, Mục Vân nhất thời chấn động.
Nguyên lai Bạch Trần cùng Phương Thiên Nhạc đều bị Dương Đỉnh Thiên bắt được, hai người bị Hỏa Thần đỉnh thiêu nướng, hấp hối, hơi mở mắt nhìn Mục Vân, trong ánh mắt tràn đầy ý cầu xin.
- Nhanh chóng thả bọn họ ra.
Mục Vân cắn răng, không ngờ Bạch Trần cùng Phương Thiên Nhạc lại bị bắt, hiện tại phiền toái, Dương Đỉnh Thiên có con tin trong tay, hắn không dễ làm.
- Nhớ ta thả người cũng được, ngươi thả Chu Thông.
Dương Đỉnh Thiên nói.
Mục Vân nghĩ thầm, lấy một đổi hai, việc mua bán này rất có lợi.
Nhưng Dương Đỉnh Thiên không có khả năng làm ăn thua lỗ, hắn tiếp tục nói:
- Ba món trang sức trên tay ngươi, cũng phải đưa toàn bộ cho ta, ta có thể thả người.
Mục Vân hừ một tiếng, nói:
- Điều này không có khả năng, ngươi đừng nằm mơ, ta nhiều nhất trả lại U Hư Nhĩ Hoàn cho ngươi.
Dương Đỉnh Thiên nói:
- Ha ha, ba món trang sức, ngươi giao ra toàn bộ, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Nói xong, Dương Đỉnh Thiên búng tay một cái, bên trong Hỏa Thần đỉnh bỗng nhiên vọt ra hỏa quang nồng đậm, không ngừng đốt nướng Bạch Trần cùng Phương Thiên Nhạc, hai người đều phát ra tiếng kêu thê thảm.
Trong lòng Mục Vân lạnh lẽo, hắn biết tính cách của Bạch Trần và Phương Thiên Nhạc, cho dù tay chân bọn họ đều chặt đứt, bọn họ cũng sẽ không kêu một tiếng, nhưng hiện tại kêu thảm thiết không dứt, xem ra thiên hỏa trong Hỏa Thần đỉnh, thật sự rất lợi hại.
- Nhiều nhất chỉ có thể đưa bông tai cho ngươi, hai món đồ trang sức khác, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mục Vân bất động thanh sắc, lúc này không thể yếu thế, nếu không Dương Đỉnh Thiên nhất định sẽ được một tấc tiến một thước.
- Đã như vậy, ta đành phải giết hai người này.
Ánh mắt Dương Đỉnh Thiên xẹt qua một tia sát ý.
Mục Vân nói:
- Ngươi giết thì giết, vậy ta cũng giết Chu Thông, chúng ta lại quyết tử chiến.
Thanh kiếm nhẹ nhàng cắt một cái, trên cổ Chu Thông xuất hiện một vết máu.
- Đỉnh Thiên đại nhân, cứu ta, cầu xin ngươi, cứu ta.
Chu Thông sợ tới mức cả người run rẩy, lại không dám lộn xộn, sợ Mục Vân sẽ một kiếm giết hắn.
- Phế vật vô dụng.
Dương Đỉnh Thiên cắn răng, trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Ngoại trừ U Hư Nhĩ Hoàn, ngươi lại đưa Tà Mị hạng liên cho ta, Hủ Thi ngọc bội thì ta không cần, ngươi tự mình giữ lại, như thế nào?
Chuyện cho tới bây giờ, hắn đành phải hạ thấp điều kiện, chỉ cần Mục Vân giao ra U Hư Nhĩ Hoàn cùng Tà Mị hạng liên, hắn sẽ đáp ứng thả người.
- Ta nói rồi, chỉ có thể trả lại cho ngươi bông tai.
Mục Vân thản nhiên nói.
- Mục Vân, ngươi đừng bắt nạt quá nhiều! Bông tai này vốn là của chúng ta.
Dương Đỉnh Thiên cơ hồ sắp nổ tung, không ngờ Mục Vân cứng rắn như thế, hắn đều hạ thấp điều kiện, Mục Vân còn không chịu đáp ứng.
Mục Vân nói.
- Nếu không nói chuyện được, vậy ngươi giết người đi, ta cũng giết chết Chu Thông, mọi người sạch sẽ, lại quyết một sinh tử.
Những lời này nói ra, Mục Vân bề ngoài trấn định tự nhiên, nhưng trên thực tế nội tâm phi thường khẩn trương, nếu Dương Đỉnh Thiên quyết định muốn ngọc thạch câu phần, vậy hắn cũng phải chịu tổn thất thật lớn.
Chu Thông khóc lóc kêu to:
- Đỉnh Thiên đại nhân, cứu mạng, cứu mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận