Vô Thượng Thần Đế

Chương 264: Long Bảng Hai Mươi Tám

Ba ngày sau, cao tầng Lôi Phong viện bắt đầu tuyên bố kết quả.
La Phù viện trưởng làm người hẹp hòi, không để ý quy tắc của học viện, xử lý bất công cho cao cấp cửu ban, hủy bỏ tư cách phó viện trưởng, ở lại viện điều tra.
Cao cấp cửu ban, tên quy thứ nhất, nhưng cân nhắc đến vinh quang của cao cấp cửu ban, thiết kế cao cấp cửu ban bảo trì ban hào vốn có.
Nhưng vì kỷ niệm cao cấp cửu ban tạo ra hành động có thể xưng là truyền kỳ của Lôi Phong viện, trong thời gian một năm, từ đừng hạng chót trong sơ cấp ban, trở thành đứng đầu cao cấp ban, từ đó, Lôi Phong viện không còn thiết trí cao cấp nhất ban.
Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ học viện đã triệt để oanh động.
Trong lúc nhất thời, cái tên Mục Vân, cùng với xưng hào cao cấp cửu ban trở nên cực nóng.
Mà giờ khắc này, trong một gian mật thất của Mục gia.
Trên người Mục Vân không có một thứ gì, cơ bắp gần như hoàn mỹ, không ngừng nhảy động, lồng ngực, lúc đầu hai vết đao nhìn thấy mà giật mình, giờ phút này cũng chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt.
Nhưng giờ phút này, Mục Vân lại phun ra từng ngụm ụm tiên huyết, thần sắc tái nhợt.
- Hiện tại vui vẻ sao?
Nhìn Mục Vân, Mục Thanh Vũ cười khổ nói:
- Xem ngươi sau này có còn sính cường như thế hay không, ta đáp ứng cho ngươi đi Lôi Phong viện đảm nhiệm đạo sư, không phải cho ngươi đi bị người bắt nạt, nếu không, còn không bằng để ngươi lưu lại Thổ viện, đảm nhiệm đặc sứ, dạy bảo đám ranh con đặc cấp ban kia.
- Lão cha, lời này của ngươi nói không đúng.
Mục Vân bĩu môi nói:
- Đã như vậy, vậy vì sao ngươi không để Phong Hành đến Thổ viện, ngược lại để cho hắn tiến vào Lôi Phong viện?
- Ngươi biết cái gì, hắn là hắn, ngươi là ngươi!
- Khác nhau ở chỗ nào sao? Không phải đều con của ngươi sao?
- Thế nhưng là đối với ngươi, ta rất áy náy, thân là phụ thân, ta...
- Được được được, tốt xấu ngài cũng là tộc trưởng Mục gia, đừng có phiến tình như vậy được hay không? Nói làm ta nổi cả da gà lên!
Nhìn Mục Vân, Mục Thanh Vũ đành phải cười khổ.
Tiểu tử này hoàn toàn không coi người phụ thân này ra gì, một ít muốn ăn đòn, cũng chỉ hắn dám nói.
Thế nhưng có lẽ chính là những này lời nói dí dỏm, của mình mới đối với hắn áy náy, càng ngày càng nhiều.
Thử nghĩ, Mục Vân một người đợi tại Bắc Vân thành mười năm, đến tột cùng đã nhận bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu tra tấn mới có thể khiến cho hắn từ một tiểu thiếu niên hào hoa phong nhã năm đó trưởng thành đến như ngày hôm nay, cho dù là thái sơn áp đỉnh thì cũng mỉm cười đối mặt.
Nếu như giờ phút này Mục Thanh Vũ biết, con của hắn đã không còn là nhi tử trước, không biết đáy lòng sẽ có cảm tưởng gì.
Mỗi lần nghĩ đến như thế, Mục Vân đối với Mục Thanh Vũ trước mắt cũng mang một phần áy náy, cho nên, từng tiếng lão cha cũng gọi càng ngày càng tự nhiên.
- Gần đây phải tránh ra ngoài, ngươi tại Lôi Phong viện làm ra động tĩnh quá lớn, ta đoán sẽ có rất nhiều người đã kích động, muốn đối phó ngươi.
- Đối phó ta? Đến đi! Cứ đến đánh ta, xem ai sợ ai!
Mục Vân cười ha hả nói:
- Từ trong bụng mẹ ra, Mục Vân ta thật đúng là chưa sợ qua ai, mặc kệ nói là ta phách lối cũng được, cuồng vọng cũng được, ta cũng hiểu rõ đạo lý cứng quá dễ gãy, thế nhưng mọi việc, là ta tuyệt đối không thể chịu đựng.
Thùng thùng...
Ngoài mật thất vang lên một tiếng đập cửa.
- Vào đi!
Hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương theo thứ tự tiến vào trong phòng.
Mật thất này cũng không phải cao thâm mật địa của Mục gia, đối với hai nha hoàn thiếp thân được một tay dạy dỗ đến lớn, Mục Thanh Vũ cũng rất tín nhiệm.
- Chuyện gì?
Khó được một mình với nhi tử, Mục Thanh Vũ chưa từng nhẹ nhõm như vậy, bị người quấy rầy, ngữ khí cũng có chút bất thiện.
- Là bên phía học viện xảy ra một chút vấn đề!
- Hả?
Đối với cái này, Mục Vân ngược lại có phần ý vị, theo đạo lý mà nói, hiện tại cao cấp cửu ban đã xem như là một xưng hô đặc biệt, trong Lôi Phong viện có địa vị siêu nhiên, còn có người muốn gây sự với cao cấp cửu ban sao?
- Chuyện gì!
- Phong Hành thiếu gia... Ở trong học viện bị người đánh trọng thương, bẻ gãy hai tay, hiện tại có người đang đại náo ở cửu ban, mà trong Lôi Phong viện cũng không có người ngăn cản, tin tức đã sôi trào, hiện tại Mục Phong Hành bị dán ở phía trên lầu dạy học của cửu ban, không ai dám ngăn cản.
- Ai làm?
Sắc mặt Mục Vân không nhìn ra hỉ nộ, chỉ đơn giản hỏi một câu.
- Khổng Kiệt!
- Biết rồi!
Nói xong, Mục Vân bắt đầu mặc y phục.
- Chuyện này, ta sẽ xử lý!
Mục Thanh Vũ hơi mở miệng nói:
- Khổng Kiệt xếp hạng thứ hai mươi tám trên Long Bảng, cảnh giới bát trọng huyệt phong trì, giết hắn sẽ rất phiền phức.
- Huyệt phong trì? Ngạn Vân Ngọc cũng là bát trọng huyệt phong trì mà thôi!
Mục Vân đứng dậy, cười nói:
- Không sao, ta đi giải quyết, nếu chuyện này mà không giải quyết được, vậy sau này chẳng phải là ai cũng có thể đến giẫm lên biển chữ vàng của cao cấp cửu ban ta sao.
- Đi thôi!
Đi qua cao cấp ban trận chiến cuối cùng, hôm nay Mục Vân, xưa đâu bằng nay.
Nhập vi kiếm thế, Linh Huyệt cảnh lục trọng cảnh giới!
Ngũ trọng vượt đến lục trọng, đối với người khác mà nói, có thể chỉ là tăng lên một trọng cảnh giới, thế nhưng Mục Vân vươt qua huyệt khí hải lại trực tiếp đạt đến cảnh giới lục trọng tiền kỳ huyệt thận du, cảnh giới này đề thăng, đối với Mục Vân mà nói lại là một bước cực lớn.
Bát trọng huyệt phong trì, cao thủ Long Bảng sao?
Ha ha...
Giờ phút này, lầu dạy học Lôi Phong viện, trước cao cấp cửu ban, một bóng người bưng một cái ghế, ngồi ở trên ghế.
Mà dưới chân bóng người đó, giờ phút này một bóng người đã không có một tiếng động, chỉ còn lại một bộ thi thể.
Đồng thời, ngoài cửu ban, trước ban công có một bóng người bị cột hai tay, treo ở giữa không trung.
Chính là Mục Phong Hành.
Mà trong cửu ban, lần lượt từng bóng người bị ngăn cản trong ban cấp, muốn đi ra ngoài kêu cứu cũng không có cách nào.
- Khổng Kiệt, ngươi chết chắc, chết chắc!
Mục Phong Hành bị treo ở giữa không trung, nhìn một bộ thi thể trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng, hận không thể lập tức nhảy xuống, giết chết Khổng Kiệt.
Nằm ở nơi đó là bằng hữu tốt nhất của hắn, tri kỷ đời này của Mục Phong Hành hắn.
Thế nhưng hắn vô năng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hảo hữu tri kỷ của mình bị giết, bỏ mình.
Hắn hận, hận sự bất lực của mình, hận nhu nhược của mình.
- Chết chắc rồi sao?
Khổng Kiệt mặc võ phục, một đầu toái phát, miệng ngậm một cọng rơm, nhàn nhã nói:
- Mục Phong Hành, nghe nói ngươi tại cao cấp cửu ban trong lẫn vào là phong khởi vân dũng, ta vẫn không tin, hôm nay đi tới xem một chút, cũng chỉ là như thế sao? Thế nào, Cổ Tâm Nhã tới tìm ngươi, có phải trêu chọc lên tình cảm trong lòng ngươi rồi không?
Nhìn một nữ tử xinh đẹp nước mắt như mưa bên cạnh, Khổng Kiệt lôi kéo qua, cười nói:
- Nói cho ngươi, Mục Phong Hành, Cổ Tâm Nhã không biết để lão tử đâm bao nhiêu lần, nếu ngươi yêu thích thì nói một tiếng, ta sẽ tặng cho ngươi, làm gì lén lút như thế, bị ta bắt được, mất mặt không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận