Vô Thượng Thần Đế

Chương 3227: Thổ Kỳ Lân

- Nếu vật bị phong ấn, hấp hối, chúng ta ngược lại có thể nhân cơ hội diệt sát, sau đó lấy đi duyên sinh thiên thạch, nhất cử lưỡng tiện.
- Tốt.
Mục Vân nói không sai, Huyền Phong Tử gật đầu.
Dứt lời, mặt ngoài thân thể Mục Vân, từng đạo trận phù xuất hiện hiện tại.
Trận phù kia hoàn toàn bao bọc thân thể hắn, hào quang chợt lóe, thân ảnh Mục Vân biến mất không thấy.
- Thần trận sư, quả nhiên là huyền diệu...
Thấy Mục Vân biến mất, Huyền Phong Tử nhịn không được tán thưởng.
Nhìn bốn phía, Huyền Phong Tử cũng cẩn thận hẳn lên.
Đệ tử thập đại viện lần này tiến vào ngũ hành giới thí luyện, ước chừng có gần mười vạn người, phần lớn đều là cảnh giới Thần Hoàng.
Ngũ Hành Giới tuy rằng mênh mông, thế nhưng tất cả mọi người đều tới tìm bảo vật, nếu phát hiện nơi này, nhất định không chút khách khí lấy đi Duyên Sinh Thiên Thạch.
Hắn là cảnh giới thất phách Thần Hoàng, ở trong Chân Vũ học viện cũng không dám nói mình xuất sắc, càng không cần phải nói, còn có cửu viện khác.
Hơn nữa lần này, Thánh Vân học viện cũng tham gia.
Vạn năm trước Thánh Vân học viện, bồi dưỡng ra đệ tử, phần lớn đều thực lực cường hoành đáng sợ, mặc dù nói Mục Tộc ẩn nấp vạn năm, nhưng nếu đã quyết định lần này xuất hiện, đệ tử Thánh Vân học viện tham gia lịch lãm, há lại là hạng người nhu nhược?
Nhìn bốn phía, Huyền Phong Tử thu liễm khí tức của mình, lặng lẽ bám vào một tòa cung điện, lẳng lặng chờ đợi.
Mà cùng lúc đó, bên kia, thân ảnh Mục Vân tiến vào trong thạch đài.
Đập vào mắt, một quảng trường rộng lớn, xuất hiện trước mắt. Phù văn đen kịt như mực, từng đạo khuếch tán ra, những phù văn này giống như ấn ký đến từ viễn cổ, từng đạo ngưng tụ, cuối cùng, tụ tập trên một ngọn núi nhỏ màu vàng đất.
Ngọn núi nhỏ màu vàng đất cao chừng trăm thước, hiện tại, từng đạo phù văn màu đen, tụ tập ở trên thổ hoàng sắc tiểu sơn, tựa hồ cuồn cuộn không ngừng bắn ra lực lượng, đem tiểu sơn trấn áp ở nơi này.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân hơi kinh ngạc.
Một sườn núi mà thôi, trấn áp ở chỗ này làm cái gì?
Tới gần sườn núi, bàn tay Mục Vân nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong phút chốc, thân thể Mục Vân chỉ cảm thấy phát lạnh, một cỗ khí tức lạnh như băng, tràn ngập toàn thân.
Cỗ khí tức lạnh như băng kia bao phủ cao thấp toàn thân, làm cho hắn cảm giác thân thể đều trở nên cứng ngắc.
Cơ hồ là một cỗ dục vọng sống sót từ trong bản năng, khiến cho thân thể Mục Vân, dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại.
Phanh...
Nhưng mặc dù vậy, một cỗ cự lực vẫn đánh vào bụng Mục Vân.
Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế khiến cho sắc mặt Mục Vân trắng bệch, nhịn không được một ngụm máu tươi phun ra.
Đống đất kia vào hiện tại, chậm rãi nhúc nhích.
Mục Vân căn bản không có thời gian cố kỵ thương thế của mình, đứng dậy nhìn về phía trước.
Tiếng trầm thấp rầm rầm vang lên, gò đất giờ khắc này, chậm rãi hóa thành một đạo thân ảnh cao tới trăm thước.
Lân giáp màu vàng nhạt, hiện tại dựng ngược, làm cho người ta có cảm giác tràn ngập sát khí mãnh liệt.
- Đây là...
Mục Vân hiện tại hơi sửng sốt.
Tên trước mắt, hình dạng làm cho hắn quen thuộc như thế.
Không chỉ quen thuộc đơn giản như vậy, thân ảnh của tên này, cùng Mặc Vũ trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ của hắn, cơ hồ không có gì khác biệt.
Không giống duy nhất chính là, mặt ngoài thân thể người này, chính là màu vàng nhạt.
- Kỳ Lân thần thú.
Mục Vân nhìn thân ảnh to con như ngọn núi phía trước, nhịn không được quát.
- Ừ?
Nghe được lời này, giữa hai hàng lông mày Hoàng Kỳ Lân mang theo một chút cẩn thận.
- Chỉ là cảnh giới Thần Hoàng, lại biết Kỳ Lân nhất tộc ta?
Hoàng Kỳ Lân nhìn Mục Vân, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.
- Ngươi cũng không cần kinh ngạc, ta biết ngươi cũng rất bình thường.
Mục Vân nhếch miệng cười, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
- Bởi vì trong cơ thể ta cũng có một Kỳ Lân ngang hàng với ngươi.
Mục Vân dứt lời, một đạo thân ảnh màu đen xuất hiện trước người.
- Hắc Kỳ Lân.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Hoàng Kỳ Lân biến đổi.
- Ngươi là... Thiếu tộc trưởng Hắc Kỳ Lân nhất tộc... Mặc Vũ...
- Thổ Kỳ Lân nhất tộc?
Mà nhìn thấy thân ảnh toàn thân bị lân giáp màu vàng sậm bao trùm, Mặc Vũ cũng hơi ngẩn ra.
- Ngươi là thủ hạ thống lĩnh nào của Thổ Kỳ Lân?
- Mặc Vũ thiếu tộc trưởng.
Thổ Kỳ Lân hiện tại có vẻ rất cung kính, nói:
- Thuộc hạ thuộc về thống lĩnh Hoàng Hãn quản lý, chỉ là lúc đến nhân giới, không cẩn thận bị bắt, bị người vây khốn, trở thành tọa kỵ, làm cho Kỳ Lân nhất tộc ta mất mặt.
Nghe được lời này, Mặc Vũ ngược lại đỏ mặt lên.
Nói cho cùng, hắn cũng bị Mục Vân bắt, hiện tại, thậm chí là trở thành nô lệ của Mục Vân.
Tuy nói Mặc Vũ chính là Hắc Kỳ Lân nhất tộc, nhưng sáu tộc kỳ lân, Kim Kỳ Lân, Mộc Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân, Hỏa Kỳ Lân, Thổ Kỳ Lân cùng với Hắc Kỳ Lân, vốn đều cùng gốc rễ.
Mặc Vũ thân phận cao quý, cho dù là thổ Kỳ Lân nhất tộc, nhìn thấy Mặc Vũ, hắn cũng phải cung kính.
- Không có gì đáng xấu hổ không mất mặt, ngươi làm thế nào có thể xuất hiện ở đây?
Mặc Vũ vẫn chú ý hành tung của Mục Vân, biết Mục Vân lần này là tham gia thập viện đăng thiên lộ tỷ thí, lần tỷ thí này chính là ở trong Ngũ Hành giới, tộc nhân trước mắt, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
- Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân năm đó bị bắt, nhưng trong trận chiến vạn năm trước, người bắt ta đã chết trận, sau này ta lưu lạc đến nơi này, người nọ lại hóa thành cốt linh, phong ấn tiểu nhân ở nơi này.
Trận chiến vạn năm trước...
Nghe được lời này, Mục Vân ngược lại ý vị rất sâu.
Xem ra tên xui xẻo này ở đây là có người cố ý phong ấn.
- Đã như vậy, ta có thể giúp ngươi cởi bỏ phong ấn.
Mục Vân hiện tại mở lời:
- Nhưng điều kiện tiên quyết là... Ngươi cần phải giống như hắn ta, đầu hàng ta.
Nghe được lời này, Thổ Kỳ Lân sửng sốt.
Thần phục?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hắn nhìn về phía Mặc Vũ, ánh mắt ngẩn ra.
- Hèn hạ!
Mặc Vũ hừ một tiếng, nhìn về phía Mục Vân, trong mắt tràn đầy khinh thường.
- Ta hèn hạ sao?
Mục Vân nhếch miệng cười nói:
- Ngươi ở trong thân thể ta, không ít lần đạt được chỗ tốt.
- Phải không?
Mặc Vũ bĩu môi, lười cãi nhau.
Nếu tiếp tục cãi nhau, kết quả cũng nhất định là Mục Vân thi triển sinh tử ám ấn, hắn không thể không thành thành thật thật, còn không bằng bớt một chút uy lực miệng lưỡi.
- Im lặng đúng không?
Nhìn về phía Mặc Vũ, Mục Vân cười nói:
- Nếu đã an tĩnh lại, vậy thì hảo hảo nói đi!
- Ngươi tên là gì?
Mục Vân nhìn về phía Thổ Kỳ Lân.
- Nhân loại là vô sỉ đê tiện nhất, ta mới sẽ không nói cho ngươi.
- Hèn hạ vô sỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận