Vô Thượng Thần Đế

Chương 1680: Ngươi khống chế ta? (2)

Nhưng Sinh Tử Ám Ấn của Mục Vân bây giờ kết hợp với việc hắn lý giải Bất Diệt Huyết Điển, mang theo lực lượng mà hắn hiểu biết về huyết mạch, nếu không đám người Lạc Kiếm Tuyết, Hoán Thanh Sa cũng không có khả năng đạt được đề thăng.
Sinh Tử Ám Ấn để cho Mục Vân tựa như là một đại thụ che trời đồng dạng, mà những người kia bị Sinh Tử Ám Ấn của hắn khống chế, tựa như trái cây kết xuất trên cây.
Mục Vân có thể làm cho những trái cây này không ngừng viên mãn, cũng có thể để mấy trái cây này trực tiếp rơi xuống đất, hóa thành chất dinh dưỡng.
Nhưng Khống Sinh Ấn lại cũng không như thế.
Chỉ là thủ đoạn Đồng Yêu lấy ra khống chế hắn mà thôi.
Chính vì vậy, cho nên, Mục Vân mới nghĩ phá giải.
Ấn pháp quy kết, Mục Vân, chưa chắc không phá nổi.
Nhập định, Mục Vân cũng mặc kệ Cốc Phong sẽ nghĩ cái gì, trực tiếp bắt đầu dò xét chân hồn của mình.
Ấn pháp này vốn lơ lửng ở phía trên chân hồn của mình.
Mục Vân thêm chút động tâm, thu sạch chân hồn vào đến bên trong Tru Tiên Đồ, thế nhưng ấn pháp kia lại lù lù bất động.
Mà khi chân hồn Mục Vân xuất hiện từ bên trong Tru Tiên Đồ, Khống Sinh Ấn lần nữa dung hợp làm một với hắn chân hồn.
- Là một tử ấn pháp.
Mục Vân mỉm cười.
Sinh Tử Ám Ấn của hắn, bất luận bị thi triển cái gì, đều sẽ bị khống chế lại.
Thế nhưng Khống Sinh Ấn này lại bởi vì hắn chân hồn có thể tước đoạt chủ thể, không cách nào theo chân hồn của hắn tiến vào Tru Tiên Đồ, căn bản không cách nào tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Đổi lại những người khác, có thể cũng không có cách, thế nhưng Tru Tiên Đồ cường đại, không gì sánh kịp.
Thí nghiệm điểm này, Mục Vân cũng hơi hơi thở dài một hơi.
Khống Sinh Ấn, không có gì nguy hiểm đối với hắn.
Mục Vân thở ra một hơi, đứng dậy.
- Cốc Phong đúng không?
Mục Vân đứng dậy, nhìn Cốc Phong, thở ra một hơi nói:
- Hảo, hiện tại, ta mang ngươi trở lại Thiên Kiếm lâu, ba vị Ngục Vương đại nhân đã lưu ngươi lại, hi vọng ngươi có thể viện thủ ta ngay thời khắc nguy hiểm.
- Ừm!
Nhìn thấy lời nói Mục Vân đột nhiên chuyển biến, Cốc Phong hơi sững sờ.
Gia hỏa này quả thực có chút kỳ quái...
Cốc Phong tự nghĩ thực lực mình cao cường, căn bản không để Mục Vân trong mắt.
Trong mắt hắn, Mục Vân bất quá là chỉ một xú tiểu tử tam phẩm Địa Tiên, tự cho thông minh một chút, kỳ thật chỉ là con lươn nhỏ mặc người thịt.
Theo Mục Vân một đường tiến lên, hai người rời khỏi Bích Lạc tiên sơn, trở về Thiên Kiếm lâu.
Mà giờ khắc này, bên trong Bích Lạc tiên sơn, phong ba cũng dần dần đình chỉ, nhưng mùi máu tươi nhàn nhạt lại khiến người ta cảm thấy vừa rồi chỉ sợ... Rất không yên ổn.
Mục Vân một đường mang theo Cốc Phong trở về Thiên Kiếm lâu.
Khi đến một sơn cốc trong dãy núi bên ngoài Thiên Kiếm lâu, đột nhiên ngừng lại.
- Thế nào rồi?
- Không có gì!
Mục Vân chậm rãi nói:
- Cốc Phong tiền bối, phía trước chính là Thiên Kiếm lâu, ngươi cũng biết, Thiên Kiếm lâu thế nào cũng là thanh đồng cấp thế lực, lâu bên trong cũng có mấy vị tiên trận đại sư.
- Cho nên làm phiền Cốc Phong tiên sinh dung nhập một giọt máu tươi này của ta vào bên trong cơ thể, như vậy mới có thể tránh đi đại trận dò xét, để tránh gây nên phiền toái không cần thiết, mà cũng bớt đi chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn.
- Đợi đến khi tiên sinh theo ta vào trong tông môn, ta có thể thỉnh cầu cho tiên sinh nhất chức vị trưởng lão nội kiếm các, đến thời điểm đó, muốn làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, Cốc Phong nhíu mày.
- Tiên sinh không phải cho rằng, máu tươi của tiểu tử ta có độc đó chứ?
- Hừ, ngươi ít khích tướng ta.
Cốc Phong đột nhiên quát:
- Máu tươi của ngươi có thể có lợi hại thế nào? Bản tôn là nhất phẩm Thiên Tiên, còn có thể bị ngươi khống chế hay sao?
Cốc Phong hừ một tiếng, trực tiếp tiếp nhận giọt máu trong lòng bàn tay của Mục Vân tử.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Cốc Phong lại đột nhiên biến đổi.
Sau khi giọt máu kia dung nhập vào bên trong cơ thể hắn, bá một tiếng, như một sâu bọ trực tiếp chạy như bay bên trong đầu óc của hắn, hóa thành một ấn phù quỷ dị khó lường, dán lên phía trên chân hồn của hắn.
- Ừm?
Cốc Phong biến sắc, nhìn Mục Vân quát:
- Xú tiểu tử, ngươi động tay chân gì?
- Ta nào dám động tay chân a!
Mục Vân lại hoảng sợ nói:
- Tiền bối không được vu khống ta.
- Ngươi không có? Vậy một giọt máu tươi này hóa thành cái gì?
Sắc mặt Cốc Phong kinh biến, nhìn Mục Vân, kinh ngạc không thôi.
- Tiên sinh chẳng lẽ cảm giác không được sao?
Kinh khủng trên mặt Mục Vân dần dần biến mất, thay vào đó là... Cười lạnh.
Nụ cười kia, nhìn mười phần làm người tuyệt vọng.
- Ngươi đến cùng làm cái gì? Không nói, vậy liền chết.
Cốc Phong hừ một tiếng, trực tiếp bước ra một bước.
- A...
Chỉ là trong khoảnh khắc, Cốc Phong đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên, cả khuôn mặt vặn vẹo đến cực hạn.
Đau nhức!
Đau đớn vô biên vô hạn lan tràn ở trong đầu hắn, khiến cho hắn căn bản không có cách phản kháng.
Thậm chí ngay cả động ngón tay một chút đều để hắn triệt để tuyệt vọng.
- Đứng vững!
Thân thể Cốc Phong co ro, đau đớn đến vặn vẹo gương mặt, lộ ra phẫn nộ.
Thế nhưng nghe Mục Vân mệnh lệnh một tiếng, thân thể của hắn, lại thành thành thật thật đứng vững.
Từ đáy lòng hắn rất phản kháng loại cảm giác này, thế nhưng thân thể lại thành thành thật thật làm theo.
Tại sao có thể như vậy?
Cốc Phong nhất thời sững sờ.
Đó căn bản không có khả năng.
Thấy cảnh này, Cốc Phong triệt để trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Mục Vân tràn ngập hỏa diễm.
- Ngươi làm cái gì?
- Tiên sinh làm gì vội vã, ta cũng không có làm cái gì!
Mục Vân ha ha cười nói:
- Chỉ là... Thi triển một chút thủ đoạn thôi, dù sao tiên sinh là cường giả cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, nào có thẻ nghe theo mệnh lệnh của ta?-.
- Biết liền tốt, hiện tại tranh thủ thời gian giải trừ đi.
- Không không không!
Mục Vân lần nữa cười nói:
- Ta nếu giải trừ, chỉ sợ tiên sinh phẫn nộ, trực tiếp ra một bàn tay chụp chết ta, khó mà làm được, vì Bích Lạc hoàng tuyền tông cường đại, ba vị Ngục Vương mệnh lệnh, tiên sinh tạm thời chịu một ít khổ sở đi.
- Ngươi khống chế ta?
Cốc Phong quát:
- Ngươi cũng đã biết, kết cục khống chế ta là ngươi sẽ chết không nơi táng thân?
- Ta đương nhiên biết.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Nhưng không có cách nào! Không khống chế ngươi, ta sẽ chết thảm hại hơn, mà chút thủ đoạn kia của Đồng Yêu đối với Mục Vân ta... Vô dụng.
Mục Vân nói, ngón tay búng tay một cái, một ấn phù chậm rãi xuất hiện phía trên đỉnh đầu của hắn.
Ấn phù kia là thứ trước đó tước đoạt chân hồn hắn.
Thấy cảnh này, Cốc Phong sững sờ.
Gia hỏa này... Phá vỡ ấn ký.
Cốc Phong lập tức im lặng.
- Ngươi... Làm sao có thể...
Cốc Phong lập tức quát:
- Ta nhất định phải bẩm báo việc này cho Đồng đại nhân!
Cốc Phong nói, muốn truyền lại tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận