Vô Thượng Thần Đế

Chương 1458: Hai mươi chu thiên (1)

Loại áp chế này khiến cho hắn ngay cả thở đều trở nên chật vật.
- Đáng ghét, đáng ghét.
Ngữ khí Diệp Hoa Anh tràn đầy uất ức tức giận.
- Đừng có gấp, bây giờ ta tiễn ngươi về tây thiên.
Mục Vân mỉm cười, bước ra một bước.
- Để ngươi nhìn, kiếm thuật ta tu luyện có uy lực như thế nào.
Sải bước ra, Khoái Kiếm Tiên Ấn pháp, đệ tam thức, bộc phát.
- Kiếm Phong Thiên Ấn!
Bỗng nhiên, Tiên khí cuồn cuộn không ngừng tràn ngập, cảm giác áp bách mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.
Mục Vân giết ra một kiếm, kiếm khí lăn lộn, trường kiếm phát ra khí tức sát phạt để người hoa mắt.
Oanh...
Một tiếng nổ vang vang lên, kiếm Mục Vân rơi xuống.
Kiếm ấn, ngưng tụ.
Mũi kiếm, lăng lệ.
- Lăn đi.
Diệp Hoa Anh sao lại ngồi chờ chết, bàn tay vung vẩy, giết ra một kiếm.
Vụt vụt vụt...
Nhưng trong nháy mắt khi kiếm kia giết ra chạm đến kiếm ấn, rất nhanh sụp đổ.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, toàn bộ thân thể Diệp Hoa Anh nổ tung.
- Kiếm thuật của ngươi... Kiếm ý của ngươi... Không phải kiếm ý, đây không phải...
Giọng nói của Diệp Hoa Anh chậm rãi tiêu tán.
Kết thúc.
Mục Vân thở ra một hơi.
Nếu không phải Diệp Hoa Anh đột phá đến cảnh giới nhị phẩm Nhân Tiên, trận chiến này, căn bản kéo không được lâu như vậy.
Cũng may, kết thúc.
Không nói hai lời, Mục Vân quay người muốn rời đi.
- Muốn đi, lưu đồ lại đi.
Ngay khi Mục Vân quay người, chuẩn bị lao vùn vụt rời đi, một tiếng hừ lạnh đột vang lên.
Chính là thống lĩnh Tử Kim Thanh Lang.
- Ngươi muốn lưu ta?
Nhìn người nọ phi thân ngăn cản, Mục Vân mỉm cười.
- Ngươi có thể lưu được ta?
Mục Vân vừa dứt lời, giết ra một kiếm.
Vụt...
Một kiếm này ẩn chứa một tia kiếm đạo.
Nhanh, chuẩn, hung ác.
Kiếm ra, kiếm khí gào thét.
Phù một tiếng, trên cánh tay Thanh Lang thống lĩnh xuất hiện một đạo huyết ngân, toàn bộ cánh tay, kém chút bị cắt xuống hết.
Thấy cảnh này, đông đảo thanh lang khẩn trương, điên cuồng gào thét, muốn phóng tới Mục Vân.
- Yên tĩnh!
Nhưng thống lĩnh Tử Kim Thanh Lang lại đột nhiên quát to.
Lập tức, toàn bộ đàn sói trở nên an tĩnh.
Mục Vân nhìn đàn sói đông đảo thật sâu một cái, phi thân rời đi.
- Lão đại, thế nào để hắn chạy?
Một Tử Kim Thanh Lang phi thân đến, sốt ruột hỏi.
- Kiếm đạo!
- Cái gì?
Thanh Lang đầu lĩnh nói:
- Đó là kiếm đạo ý cảnh, chúng ta ngăn hắn, chỉ sợ toàn bộ Thanh Lang quần lạc ít nhất phải tổn thất một nửa nhân thủ.
- Làm sao có thể...
Nghe đến lời này, đàn sói cũng trở nên khẩn trương lên.
- Nhanh thu thập đồ tốt trên người những người kia, rời khỏi nơi đây.
- Vì cái gì?
- Đừng hỏi.
Thanh Lang đầu lĩnh quát:
- Tiểu tử này cơ linh cực kỳ, xem ra đằng sau người bị giết còn có hậu viện cường đại, nếu không có tiểu tử kia cũng sẽ không gấp gáp rời đi.
- Vâng!
Nghe đến lời này, chúng lang biến sắc, mau chóng rời khỏi nơi đây.
Bá bá bá...
Mục Vân rời đi, đàn sói nhanh chóng thanh lý chiến trường, rời đi.
Mấy thân ảnh lúc này mới chậm chạp chạy đến.
Một người cầm đầu dáng người uy vũ bất phàm, khí độ lãnh ngạo.
Chính là Diệp Hoa Hùng.
- Hoa Hùng, ngươi nói đệ đệ ngươi phát hiện bảo tàng, ta lúc này đi cùng ngươi đến, cũng đừng để cho ta thất vọng.
Mà bên người Diệp Hoa Hùng có một tên nam tử nhìn ước chừng khoảng ba mươi tuổi, hai tay chắp ra sau, khẽ mỉm cười nói:
- Ta đến Bích Lạc tiên sơn đến rèn luyện, cũng không phải ham phát hiện của đệ đệ ngươi.
- Vệ Cáp huynh nói gì vậy.
Diệp Hoa Hùng cười ha ha một tiếng, chắp tay nói:
- Đệ đệ ta bất tài, khó được làm ra chuyện tốt, loại chuyện này, đương nhiên muốn chia sẻ cùng Vệ Cáp huynh.
- Bất quá lần này, ngược lại không phải bảo tàng gì, mà là một người.
- Một người?
Nghe đến lời này, Vệ Cáp giật mình.
Bản thân hắn cũng là cảnh giới tam phẩm Nhân Tiên, trong hàng đệ tử Diệp hệ, xem như thực lực trung thượng.
Lần này nghe được bảo tàng mới đi theo Diệp Hoa Hùng đến chỗ này, nếu không có bảo tàng, hắn tới chỗ này lỗ lớn.
- Không sai, một người.
Diệp Hoa Hùng lần nữa nói:
- Vệ huynh không nên xem thường người này, trên người người này, có không ít Nhân Dương Đan.
- Nhân Dương Đan?
Nghe đến lời này, Vệ Cáp ngược lại hứng thú.
- Vệ huynh mời xem!
Diệp Hoa Hùng nói, xuất ra một viên Nhân Dương Đan.
Chính là Nhân Dương Đan Mục Vân cho.
- Nhân Dương Đan này...
Nhìn thấy Nhân Dương Đan trong tay, Vệ Cáp ngẩn người, nói:
- So với Nhân Dương Đan mà tông môn phát xuống, dược hiệu mạnh mẽ không chỉ gấp mười lần, mà... Những dược liệu này, văn hoa, không đơn giản.
- Không sai.
Diệp Hoa Hùng nói:
- Đây là ta đoạt được từ trong tay một đệ tử Diệp hệ vừa mới tấn thăng, người này tên Mục Vân, thực lực phi phàm, trên người thế mà lại có loại đan dược này, thật để người cảm giác sợ hãi than.
- Ồ? Đệ tử Diệp hệ mới vừa tấn thăng?
Nghe đến lời này, Vệ Cáp hào hứng.
Đệ tử như vậy, ở trong tông môn, tuyệt đối không có địa vị.
Chỉ dựa vào làm nhiệm vụ lịch luyện, cũng không thể đạt được nhiều Nhân Dương Đan như vậy.
- Vệ huynh, người này từng ở bên trong Ám Huyền thạch tràng, phát hiện một ra bí tàng, lập công lớn, đoán chừng Nhân Dương Đan trên người tiểu tử này chính là đạt được bên trong bí tàng kia, bất quá bị hắn độc chiếm thôi.
Diệp Hoa Hùng cười hắc hắc.
Chỉ là nghe được Diệp Hoa Hùng nói lời này, Vệ Cáp lại nhíu mày.
Chuyện tốt như vậy, Diệp Hoa Hùng sẽ còn kêu lên hắn?
- Diệp Hoa Hùng, người này bất quá là vừa mới tấn thăng đến đệ tử Diệp hệ, nhìn ngươi tựa hồ, rất sợ hắn?
- Vệ huynh có chỗ không biết.
Diệp Hoa Hùng chắp tay nói:
- Người này mặc dù vừa mới tấn thăng, thế nhưng thực lực bất phàm, lần trước thế mà đánh bại Trầm Thiên Nhiên, lần này tiến vào Bích Lạc tiên sơn, ta lo có biến, cho nên mời Vệ sư huynh đến đây.
Mặt ngoài nói như thế, thế nhưng trong lòng Diệp Hoa Hùng thì mắng to Vệ Cáp một lần.
Nếu không phải bởi vì lo lắng Mục Vân quá cơ linh, bên trong Bích Lạc tiên sơn xảy ra vấn đề gì, hắn mới không thèm lôi kéo Vệ Cáp kiếm một chén canh.
Nhưng nếu Vệ Cáp đã đến, hắn cũng không có gì giấu diếm.
- Diệp Hoa Hùng, không phải ta nói ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng là đệ tử Diệp hệ được Chiến Linh đảng bồi dưỡng, thế nào nhát gan e ngại như vậy? Chỉ là một nhất phẩm Nhân Tiên, hơn nữa còn vừa mới tấn thăng đệ tử Diệp hệ, không có căn cơ gì, không có thực lực gì, ngươi e ngại hắn làm cái gì?
- Vệ huynh có chỗ không biết nói, Mục Vân này...
Hưu...
Diệp Hoa Hùng còn chưa nói xong, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Trong nháy mắt tiếng xé gió vang lên, Diệp Hoa Hùng biến sắc.
- Thế nào rồi?
- Là tín hiệu đệ đệ ta cầu cứu.
Diệp Hoa Hùng không nói hai lời, mang theo mấy người sau lưng lao nhanh tới.
Vệ Cáp trầm ngâm một lát, cũng mang theo đám người xông ra ngoài.
- A...
Vệ Cáp mấy người còn chưa tới, một tiếng rống giận dữ lại đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận