Vô Thượng Thần Đế

Chương 1772: Uy lực kinh khủng

Lạc Thủy Yên đi tới bên người Tần Thiên Vũ, đỡ lấy bả vai Tần Thiên Vũ, cười quyến rũ nói:
- Giết hai người bọn hắn.
- Cút!
Lạc Thủy Yên giờ khắc này trêu chọc để lửa nóng trong người Tần Thiên Vũ lần nữa bốc lên.
Thế nhưng cho dù bốc lên, hắn hiện tại đã không có bất kỳ cơ hội gì đi tưới nhuần Lạc Thủy Yên.
Gầm nhẹ một tiếng Tần Thiên Vũ phóng thích phẫn nộ trong lòng mình, đánh một chưởng đẩy Lạc Thủy Yên ra.
Xoạch một tiếng vang lên, Lạc Thủy Yên không có chút nào phòng bị, toàn bộ đầu phá vỡ như dưa hấu, thân thể càng dính ở trên vách tường, bị quăng thành thịt nát.
Đến chết nàng cũng không nghĩ đến, Tần Thiên Vũ thế mà sẽ ra tay với mình.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại biết, chỉ sợ Tần Thiên Vũ nuốt đan dược quá mức bá đạo, mới có thể khiến cho tinh thần Tần Thiên Vũ có phần rối loạn.
- Mục Vân.
- Tẩu tử đi mau.
Mục Vân quát:
- Gia hỏa này đã mê thất bản thân, ngươi đi trước, ta có biện pháp.
- Ta...
- Đi đi, ta còn muốn hỏi thăm ngươi chuyện Cương ca, sẽ không chết, ngươi yên tâm đi.
Thấy cảnh này, Thiên Hân Nhi đành phải gật đầu.
Nàng hiểu rõ cho tới nay, Mục Vân trong miệng Nhậm Cương Cương chính là một người có thể sáng tạo kỳ tích.
Cho nên nàng tin tưởng Nhậm Cương Cương, mà bây giờ đương nhiên cũng tin tưởng Mục Vân.
Thiên Hân Nhi quay người rời đi.
- Muốn đi? Chạy trở về.
- Đối thủ của ngươi là ta.
Mục Vân đâu có để Tần Thiên Vũ ngăn Thiên Hân Nhi lại.
Nhìn thấy Tần Thiên Vũ muốn xuất thủ, Mục Vân ngăn cản.
- Mục Vân, ngươi chết chắc, ngươi không nên ép ta đến mức độ này, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Đáng tiếc, rất nhiều người nói với ta câu nói này, nhưng đến bây giờ, ta còn sống thật tốt.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Tần Thiên Vũ, tử kỳ của ngươi mới là đến thật.
Mục Vân nhìn Tần Thiên Vũ, khóe miệng đầy đùa cợt.
Người này từ trước đến nay buông thả tự ngạo, chưa từng nghĩ tới có một ngày bị bức đến mức độ này.
Chỉ bất quá, trong lòng Mục Vân lại còn có phần giãy dụa.
Hắn vốn cho rằng, bằng vào Kiếm đạo, kiếm thuật tinh xảo của mình, cùng với Không Nhận cùng Không Toàn công kích có thể chém giết Tần Thiên Vũ.
Thế nhưng không nghĩ tới, không có thành công.
Trước mắt, chỉ có một loại biện pháp có thể nếm thử.
Mục Vân nhìn Tần Thiên Vũ đánh tới trong mắt, lộ ra sát ý.
- Tần Thiên Vũ, ngươi xong.
Mục Vân vừa dứt lời, vọt thẳng ra.
Rầm rầm rầm...
Thiên Hân Nhi vừa mới rời khỏi tầng thứ năm, tiếng oanh minh đột nhiên nổ vang, toàn bộ tầng thứ năm giống như long trời lở đất, tiếng bạo liệt cuồng bạo chấn động toàn bộ năm tầng lúc này triệt để run rẩy.
Cảm giác được mặt đất run rẩy, trên mặt Thiên Hân Nhi xuất hiện vẻ lo lắng.
Vừa rồi Tần Thiên Vũ tùy ý đánh một bàn tay, đập Lạc Thủy Yên thành thịt nát.
Một tiếng này nổ vang, từ đâu mà đến?.
Mục Vân thế nào rồi?
Thiên Hân Nhi lo lắng.
- Không được.
Cuối cùng, Thiên Hân Nhi khó mà chịu đựng nội tâm tra tấn, một bước quay người, đi đến tầng thứ năm.
- Khụ khụ...
Từng tiếng khục vang lên, Mục Vân phun ra từng ngụm máu tươi, đứng tại lối vào tầng thứ năm.
- Mẹ nó, kém chút nổ chết chính mình.
Một tiếng mắng vang lên, Mục Vân ngẩng đầu nhìn Thiên Hân Nhi phía dưới.
- Mục Vân!
Thiên Hân Nhi bước nhanh đi tới, nâng đỡ Mục Vân.
- Ngươi không sao chứ?
- Không sao, chỉ là... Bị lan đến gần!
Mục Vân phất phất tay nói:
- May mà ta phản ứng nhanh!
- Kia Tần Thiên Vũ đâu?
- Hắn? Đã chết.
Mục Vân lạnh nhạt nói.
Chết.
Thiên Hân Nhi lại khẽ giật mình.
Sao lại như vậy? Vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy Tần Thiên Vũ có khí thế không gì sánh được, hoàn toàn không thể ngăn cản, sao có thể trong nháy mắt bị Mục Vân chém giết.
Mục Vân cũng không giải thích.
Tần Thiên Vũ rất mạnh, thế nhưng mạnh hơn, cũng không thể chống cự lại uy lực của một tinh huyết huyết châu bạo tạc.
Hắn đã dành dụm tinh huyết huyết châu mười mấy năm, uy lực, có thể nghĩ.
Nhưng hiện tại phải dùng ở trên người Tần Thiên Vũ, Mục Vân rất đau lòng.
Một tinh huyết huyết châu, có thể nói là thủ đoạn hắn dùng để bảo mệnh.
Bất quá giờ khắc này cũng thật đến cấp độ bảo mệnh.
Tần Thiên Vũ cuối cùng nuốt vào viên đan dược, hắn thật không cách nào chống lại.
Cảnh giới Thiên Tiên vẫn rất mạnh.
Trong lòng Mục Vân xem như hiểu rõ, bát phẩm Địa Tiên, cho dù hoàn toàn phát huy ra thực lực đối mặt Thiên Tiên, vẫn khó mà chống lại.
Chỉ có bước vào cửu phẩm Địa Tiên, ngưng kết chín đan hoàn thành đan nguyên mới có sức liều mạng.
Mà giờ khắc này, những đệ tử ở tầng thứ tư phía dưới nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người vội vàng lui lại.
- Chạy!
Không biết ai hô một cái, đám người cũng không quay đầu lại trốn khỏi nơi đây.
Mục Vân chính là sát thần.
Bọn hắn giờ phút này chỉ có thể chạy trốn.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng không có sức đuổi theo.
- Thôi, để bọn hắn đi thôi.
Nhìn thấy Thiên Hân Nhi còn muốn đuổi theo, Mục Vân mở lời.
- Ngươi còn tốt đó chứ?
- Ừm!
Mục Vân chậm rãi nói:
- Tẩu tử, ngươi trước nuốt Hồng Ngọc Hỏa Xà Quả.
Mục Vân nói, trong tay bất ngờ xuất hiện một quả màu lửa hồng.
Thấy cảnh này, khuôn mặt Thiên Hân Nhi lại đỏ lên.
Hiện tại nàng uống vào Hồng Ngọc Hỏa Xà Quả, vạn nhất... Nghĩ đến bộ dáng của hai người vừa rồi, Thiên Hân Nhi cúi đầu.
- Khụ khụ...
Mặt mo Mục Vân giờ này cũng đỏ ửng nói:
- Tẩu tử yên tâm đi, Hồng Ngọc Hỏa Xà Quả cần lột ra da giòn mặt ngoài của nó mới có thể nuốt.
- Vỏ trái cây mặt ngoài mang theo tác dụng kích thích rất mạnh, tựa như dáng vẻ của Tần Thiên Vũ và Lạc Thủy Yên hai người vừa rồi...
Nghe đến lời này, Thiên Hân Nhi rộng rãi sáng sủa.
Chậm rãi lột xuống vỏ trái cây, Thiên Hân Nhi tuyệt không ném nó đi, ngược lại thu vào.
Mục Vân cũng không để ý, khoanh chân ngay tại chỗ, bắt đầu khôi phục.
Lấy ra một Hồng Ngọc Hỏa Xà Quả, Mục Vân nhìn quả màu lửa hồng như phỉ thúy, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm.
Bằng vào quả này, tăng lên tới cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên.
Chín đan hoàn ngưng tụ mới có thể đứng vững gót chân bên trong Kim Tiên di chỉ.
Nội tâm trầm định xuống, Mục Vân bình tĩnh lại.
Sau khi ổn định tâm thần, Mục Vân quan sát bên trong thân thể bản thân, phát hiện thể Tiên khí bên trong lúc này lần nữa bộc phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận