Vô Thượng Thần Đế

Chương 3699: Diệt hết (2)

Dong binh chung quanh nhìn thấy một màn này, nhất thời sợ tới mức lòng dạ đều nứt ra, đường đường là Đại Thánh cao thủ, dĩ nhiên cứ như vậy bị ăn tươi!
- Đều giết!
Mục Vân vung tay lên, toàn bộ thực nhân hoa, thụ yêu, dây leo độc chung quanh toàn bộ hoạt động, giống như quỷ đói điên cuồng, dong binh ở hiện trường toàn bộ giết chết, một người sống cũng không lưu lại, trên mặt đất nằm ngang từng cỗ thi thể.
Không có mùi máu tươi, rừng rậm tràn đầy sức sống xanh tươi, đều che dấu hết thảy huyết tinh, trong không khí chỉ có mùi hương mát mẻ của cỏ cây.
Mục Vân cũng không có thôn phệ khí huyết tu vi của Đoàn Phi Vân, bởi vì không cần thiết, hắn hiện tại khí huyết tu vi, đã phi thường cường đại, hắn thiếu sót, là đạo tâm, là ngộ tính, hắn trước mắt phải làm, là bồi dưỡng đạo tâm hạt giống.
Mục Vân đem thi thể dong binh chung quanh, toàn bộ luyện chế thành khôi lỗi, còn có thi thể Đoàn Phi Vân, cũng luyện chế thành khôi lỗi.
Đoàn Phi Vân này là thủ lĩnh công hội dong binh, chỉ cần khống chế hắn, thế lực của công hội dong binh chính là Mục Vân.
Hiện tại Hạo Thiên Đại Thánh muốn giết hắn, Mục Vân tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, nhất định phải mau chóng lớn mạnh thực lực của mình.
Hắn cảm ngộ được trí nhớ của Đoàn Phi Vân, thì ra Băng Phong thư trang của Đoàn Phi Vân, từng là của Đoàn Thiên Nhai, về sau bị Thạch Quân Thiên trộm đi, hắn từ trên tay Thạch Quân Thiên mua về.
Lần này đến Tê Hà Bảo Sơn, Đoàn Phi Vân cũng muốn xông vào quan vào núi.
Từ trí nhớ của Đoàn Phi Vân, Mục Vân cũng biết rõ, trong đội ngũ lần này vượt ải, có không ít nhân vật lợi hại, Vũ Vô Đạo cùng Thái Man Tử đều ở đây.
Thậm chí, Khôn Hư giới cũng có người tới.
Khôn Hư giới, là thế giới cao hơn Tam Nguyên giới, cũng là một trong vạn giới của Thương Lan.
Thương Lan Vạn Giới giống như là một tổ ong, giữa các vị diện, đều có liên hệ, nhưng Vạn Giới tồn tại không gian vách tường, rất khó thông qua, cũng không biết người khôn Hư giới làm sao tới.
Tê Hà Bảo Sơn này, linh khí dồi dào, ngay cả Khôn Hư giới cũng biết, lần này cũng có người của Khôn Hư giới tới.
Mục Vân đang lật xem ký ức của Đoàn Phi Vân, lúc này, Hàn Y mở mắt, tỉnh táo lại.
- Hàn Y, làm sao vậy, tìm được lối ra chưa?
Mục Vân vội vàng hỏi.
Vừa rồi Mục Vân cùng Đoàn Phi Vân đánh nhau, Hàn Y cũng biết, nhưng nàng muốn khống chế sủng vật xà, cũng không cách nào phân tâm hỗ trợ, may mắn Mục Vân đã giải quyết xong.
- Không có lối ra, mê cung này, không có lối ra, ta đã tìm khắp nơi, căn bản không có lối ra.
- Cái gì!
Mục Vân chấn động, nói:
- Nếu như không có lối ra, vậy làm sao đi ra ngoài?
Hà Y nói:
- Ta không biết, trừ khi chúng ta có thể tháo những bức tường này, nếu không chúng ta không thể đi ra ngoài.
Hàn Y sờ sờ vách tường chung quanh, trên vách tường in từng đạo hoa văn, tựa hồ mang theo cấm chế đặc thù, tay nhỏ nhắn của nàng vung ra, phanh một tiếng, đánh vào vách tường, nhưng vách tường bất động, nàng cũng không cách nào lay động.
Mục Vân một quyền đánh ra, lực đạo cường hoành nổ tung, nhưng vách tường chỉ lay động một chút, cũng không có vỡ tan, muốn phá hủy những vách tường này, cơ hồ không có khả năng.
- Xong rồi, chúng ta không ra được.
Hàn Y lo lắng.
- Đừng hoảng hốt, ta nghĩ biện pháp.
Mục Vân lấy ra nhân nguyên bút, viết một chữ ‘Hủy’.
Chữ ‘hủy’ này, xiêu vẹo vẹo, không thành tư thế, tuy rằng Yến Nam Phi đem Nhân Nguyên bút cho hắn, nhưng hắn hiển nhiên không cách nào phát huy ra uy lực của Nhân Nguyên bút.
- Thử lại lần nữa.
Mục Vân lấy lại bình tĩnh, cầm bút viết lại, vẽ một chữ ‘hủy’ trên vách tường, nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào.
Mục Vân cũng không buông tha, từng chữ ‘hủy’ viết xuống, rất nhanh, trên vách tường chung quanh, toàn bộ đều phủ đầy phông chữ đỏ tươi.
Thủ pháp vận bút của Mục Vân cũng càng ngày càng thuần thục, phông chữ càng ngày càng có nét, dần dần có ý vận kiến trúc, hắn bỗng nhiên phúc chí tâm linh, ở bên ngoài chữ ‘Hủy’, lại vẽ một vòng tròn.
Ầm ầm...
Ngay sau đó chữ viết ra, vách tường trong nháy mắt bị phá vỡ.
- Được rồi!
Mục Vân mừng rỡ quá đỗi, lại là một chữ ‘hủy’ đi ra ngoài, lại vẽ một vòng tròn vây quanh, hơi thở chữ chữ vững chắc, kình khí sắc bén tràn ngập ra, trực tiếp phá hủy một bức tường.
- Chúng ta đi thôi!
Mục Vân cười rộ lên, kéo tay Hàn Y, một đường thế như chẻ tre, trực tiếp phá bỏ toàn bộ vách tường ngăn đường, cuối cùng, ánh mắt hắn sáng lên, người từ trong địa cung đi ra, đi tới một gian phòng đá.
Trong thạch thất, có hai truyền tống trận, một cái truyền tống ra Tê Hà sơn, có thể ở trong tay đồng tử thủ sơn lĩnh thưởng qua cửa ải, cái còn lại truyền tống tiến vào cửa thứ hai.
- Mục Vân ca ca, chúng ta thông quan rồi!
Hàn Y mừng rỡ cười nói.
- Ừm, kế tiếp, chúng ta đi cửa thứ hai.
Chỉ cần thông qua tam quan, là có thể thuận lợi tiến vào Tê Hà Bảo Sơn.
- Cửa thứ hai. Nhưng Cửu Đầu Xà tiền bối chỉ bảo ta xông vào cửa thứ nhất.
Hàn Y hơi do dự.
- Được rồi, vậy ngươi trở về trước đi.
Mục Vân cũng không cưỡng cầu, dù sao hai cửa ải còn lại đều phi thường nguy hiểm, hắn cũng sợ Hàn Y gặp chuyện không may.
- Ừm, Mục Vân ca ca, ngươi tự mình cẩn thận một chút.
Hàn Y bước lên truyền tống trận trở về, thân ảnh biến mất.
Đối với Hàn Y, Mục Vân cũng không nắm bắt được, nữ nhân này, chỉ sợ cũng không đơn giản.
Mục Vân tiếp tục đi tới cửa thứ hai, truyền tống trận hiện lên quang mang, người khác trực tiếp biến mất, sau đó xuất hiện trên một mảnh sa mạc.
Phiến sa mạc này, gió cát đầy trời, không nhìn thấy điểm cuối, cát vàng, liên miên vô tận.
Mục Vân cảm thấy một tia khí tức Địa Nguyên thư, phiến sa mạc thế giới này, dĩ nhiên là Địa Nguyên Thư chế tạo ra.
Hắn âm thầm hoảng sợ, cũng không biết là vị cao thủ nào, dĩ nhiên đem Địa Nguyên Thư phát huy ra uy lực lớn như vậy, trực tiếp chế tạo ra thế giới sa mạc lớn như vậy.
Hắn thu liễm khí tức, ở trong sa mạc tiến lên.
Cửa ải này, chỉ cần từ trong sa mạc đi ra, coi như vượt qua cửa ải. Mục Vân triệu ra Đoàn Phi Vân, còn có khôi lỗi một đám dong binh, trực tiếp đi về phía trước, trên đường đụng phải quái vật sa mạc, hắn cũng không cần tự mình ra tay, khôi lỗi dong binh loạn đao chém lên, quái vật bình thường căn bản ngăn cản không được, huống chi Đoàn Phi Vân còn là Đại Thánh tiểu vị cảnh cao thủ.
Trên người Đoàn Phi Vân, hàn khí ngưng luyện, Mục Vân trực tiếp lấy trang thư băng phong, lấy làm hạch tâm năng lượng của khôi lỗi.
Sống lưng Đoàn Phi Vân, toàn bộ gù xuống, hắn biến thành bộ dáng gù lưng, bướu lưng, kỳ thật là băng phong.
Mục Vân đang đi tới, bỗng nhiên nhìn thấy trên trời có bóng đen, ngưng thần vừa nhìn, dĩ nhiên là Vũ Vô Đạo.
Vũ Vô Đạo ủ rũ, vỗ cánh, trên trời có khí vô lực phi hành.
Mục Vân nhìn thấy hắn, thần sắc lạnh lẽo, trực tiếp vung kiếm bạo sát, một kiếm bức Vũ Vô Đạo rơi xuống.
- Mục Vân, là ngươi!
Vũ Vô Đạo lộ ra thần sắc khiếp sợ:
- Cửa ải đầu tiên của mê cung, đã bị Ám Dạ tinh linh hủy diệt, ngươi làm sao thông quan?
Bạn cần đăng nhập để bình luận