Vô Thượng Thần Đế

Chương 2108: Khách Khí Một Chút?

- Mục Vân, ngươi không thể giết ta.
Hà Tử Nhiên gầm thét lên:
- Ngươi giết ta, đại ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Đại ca ngươi? Hà Tử Dục?
Mục Vân chậm rãi nói:
- Tạ ơn sự lo lắng của ngươi, ta rất vui mừng, ngươi còn cân nhắc đến ta, bất quá không quan hệ.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Hắn giết không được ta.
Phù một tiếng vang lên, Thánh Như Ý hiện tại chém xuống một kiếm.
- Mục công tử!
Thánh Như Ý nhìn thấy Mục Vân, khom người.
- Ừm!
Mục Vân gật đầu nói:
- Hà Tử Nhiên chính là đệ tử đắc ý của Sinh Tử tông, Thánh Nho thế gia các ngươi dù sao cũng là Bạch Ngân cấp thế lực môn hạ Sinh Tử tông, việc này, ngươi chớ lộ ra, hết thảy vấn đề đẩy lên trên người ta.
- Vâng!
- Ngươi thế nào một mình ở đây? Huyết Vãng Sinh cùng Hạ Sâm đâu?
Thánh Như Ý nói tiếp:
- Bẩm công tử, ta và hai người tách ra, mang theo mấy người Thánh Nho thế gia ở đây, vừa lúc gặp Hà Tử Nhiên, gia hỏa này...
- Ừm!
Mục Vân gật đầu nói:
- Đã như vậy, ngươi đi theo ta đi.
- Vâng!
Hai người kết bạn mà đi, rời khỏi đại điện.
- Công tử, những tòa đại điện này trên cơ bản nhìn phong cách, quy mô lớn nhỏ khác biệt, mà thường cách một đoạn sẽ xuất hiện một đại điện hình vòm.
Thánh Như Ý đi trên đường, mở lời:
- Thuộc hạ phát hiện, thiên địa Tiên khí trong này dị thường hùng hậu, đã rất nhiều người ở chỗ này bắt đầu đột phá cảnh giới.
Điểm này, Mục Vân cũng có cảm giác thụ.
Mà lưu lại Vẫn Tinh thành sáu năm, rất nhiều võ giả đều chỉ có thể lĩnh ngộ tiên pháp cùng một ít thể ngộ của mình về võ đạo, bởi vì Tiên khí bên trong Vẫn Tinh thành khô kiệt, bọn hắn căn bản không có cách nào tu luyện.
Nhưng bây giờ đi vào bí tàng, Tiên khí mênh mông, quả thực là một thánh địa tu luyện.
Rất nhiều người lĩnh ngộ những năm gần đây, phối hợp với Tiên khí nồng đậm, đề thăng cảnh giới, không khiến người bất ngờ.
- Thế nhưng ta thấy cảnh giới công tử chưa đề thăng, dùng thiên phú của công tử, ở một nơi Tiên khí nồng đậm, đề cao tu vi, hẳn là không đáng kể chứ.
- Không phải một mực đề cao cảnh giới là tốt.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Đều cần hiểu rõ mỗi một cảnh giới, tiến vào cảnh giới tiếp theo, mới nước chảy thành sông.
- Thế gian này, vì cái gì có thiên tài, tuyệt thế kỳ tài, yêu nghiệt, thiên sinh Thánh Nhân cùng với tuyệt thế Thánh Nhân tồn tại? Thiên phú, cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi, theo võ giả đề thăng, ngươi lĩnh ngộ mỗi một tầng cảnh giới, sẽ thúc đẩy thiên phú của ngươi phát sinh cải biến.
- Nhớ lấy, không thể gấp gáp đề thăng cảnh giới.
- Vâng!
Mục Vân chính là Thiên Thánh tư chất, trời sinh Thánh Nhân, thực lực cảnh giới bản thân rất cao cường, thất phẩm Chân Tiên, có thể dễ như trở bàn tay đánh giết bát phẩm, thậm chí cửu phẩm Chân Tiên phổ thông cũng không đáng kể.
Hắn dạy bảo, Thánh Như Ý tự nhiên nhớ kỹ trong lòng.
Rầm rầm rầm...
Mà ngay hiện tại, từng tiếng oanh minh đột nhiên vang lên.
Tiếng lốp bốp truyền vang toàn bên trong bộ bí tàng.
Tất cả mọi người bị tiếng oanh minh kia trấn trụ.
Mục Vân nhìn phương xa, một cột sáng phóng lên tận trời.
- Công tử...
- Chúng ta đi xem một chút.
Hai thân ảnh phi tốc lướt lên.
Hiện tại, bị tiếng chấn động cuồng bạo hấp dẫn đâu chỉ có hai người.
Lần lượt từng thân ảnh nhanh chóng lao tới phía tiếng oanh minh phát ra.
- Là Mục Vân.
Hai thân ảnh vừa mới lao vùn vụt ra ngoài không bao lâu, một tiếng hô ngạc nhiên đột nhiên vang lên.
Tiếng bá bá bá xé gió hướng về phía hai người.
Nhìn kỹ lại những người kia, Mục Vân cũng không quá quen thuộc, thế nhưng đám người nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo tia cừu hận.
- Mục Vân, ngươi giết người, còn muốn chạy sao?
Mấy thân ảnh vọt thẳng giết tới.
- Cút!
Nhìn thấy mấy người, Mục Vân cảm giác không hiểu thấu.
Giết người? Giết ai?
U Ngữ Kiếm xuất hiện, chém ra một đạo kiếm mang.
Phanh phanh phanh...
Đại địa vang vọng từng tiếng oanh minh, mấy thân ảnh chật vật quay về.
- Mục Vân, ngươi chạy không thoát!
Một người trong đó mở miệng quát:
- Liễu Như Phong, Trác Sơn, hai người này chính là đệ đệ của Liễu Phong Vân và Trác Vũ, ngươi giết hai người bọn hắn, ngươi cho rằng ngươi chạy đi được sao?
- Hồ ngôn loạn ngữ.
Thánh Như Ý mở miệng quát:
- Mục công tử vừa rồi một mực ở cùng với ta, khi nào gặp qua hai người này?
- Miệng lưỡi dẻo quẹo, cho dù ngươi giết chúng ta, Liễu Phong Vân và Trác Vũ hai vị sư huynh cũng sẽ biết việc này, các ngươi chờ chết đi, Mục Vân.
Nhìn mấy người kia, Mục Vân lại nhăn mày.
Liễu Như Phong?
Trác Sơn?
Hắn lần đầu tiên nghe được tên của hai người, căn bản chưa thấy qua hai người, chưa từng giết qua hai người?
Mục Vân sáng tỏ, bị người hãm hại.
- Ta căn bản không biết Liễu Như Phong cùng Trác Sơn gì, chớ nói chi giết hai người, các ngươi còn nói bậy, đừng trách ta vô tình.
- Ngươi vô tình?
Một tên đệ tử quát:
- Mục Vân, ngươi dám vô tình? Liễu Phong Vân cùng Trác Vũ hai vị sư huynh sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Muốn chết!
Nghe đến lời này, Mục Vân chém ra một kiếm.
Hắn chưa làm qua chuyện, chính là chưa làm qua.
Những người này còn không đáng để hắn đi giải thích.
Khanh...
Chỉ là, trong lúc Mục Vân chém ra một kiếm, một tiếng leng keng đột nhiên vang lên.
Trong lúc tiếng leng keng vang lên, mấy thân ảnh lao nhanh tới.
Có ba người cầm đầu.
- Diệp sư huynh.
- Vương sư huynh.
- An sư huynh.
Nhìn thấy ba người xuất hiện, mấy tên đệ tử chắp tay.
- Chuyện gì xảy ra?
Nam tử dáng người thấp bé, thân mang hắc y vải bố nhìn đám người, khó hiểu hỏi.
Tên đệ tử kia chắp tay, nói hết tiền căn hậu quả.
- Mục Vân, dám làm dám chịu, ngươi cần gì phải che che lấp lấp, thế nào, dám giết người, không dám thừa nhận?
Nghe đến lời này, Diệp Minh Chí mở lời:
- Giết đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta còn bó tay bó chân như thế, nếu như sợ hãi, vậy thì khách khí với đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn một chút.
- Khách khí một chút?
Mục Vân lại cười.
- Ta nói, người là ta giết, ta căn bản sẽ không nói nhảm cùng các ngươi, hiện tại các ngươi tìm ta gây phiền toái, liền làm thịt các ngươi, thế nhưng người không phải ta giết, vì cái gì thừa nhận?
Mục Vân phất tay áo quay người, quát:
- Nếu muốn báo thù, cứ tới, ta nhìn các ngươi, có thực lực kia hay không.
Vừa dứt lời, Mục Vân căn bản không nhìn mấy người.
Diệp Minh Chí quát:
- An Doãn, Vương Bác Văn, ba người chúng ta là đệ tử lĩnh đội đệ lục phong, đệ thất phong, đệ bát phong, Mục Vân kẻ này cuồng ngạo tự đại, không giết hắn, uy nghiêm Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta ở đâu?
- Ừm!
- Không sai!
Kia An Doãn, Vương Bác Văn hai người cũng tiến lên.
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm lên.
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, uy nghiêm? Trong mắt Mục Vân ta, tính là cái rắm.
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, sắc mặt ba người kinh biến.
Gia hỏa này thực sự cuồng vọng.
- Ta hiểu rõ, các ngươi hoài nghi là ta, tìm tới ta, cho nên muốn giết ta?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Nếu hiện tại đứng ở chỗ này là Huyền Thiên, Hà Tử Dục, Đan Phàm, các ngươi chỉ sợ một cái rắm cũng không dám thả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận