Vô Thượng Thần Đế

Chương 1813: Đi theo ta đi (2)

Mục Vân đi lên phía trước.
- Viêm Như Phong, Liệt Diễm tông ngươi là Thanh Đồng cấp thế lực không sai, thế nhưng Tẩy Kiếm các cùng Thông Thiên kiếm tông chúng ta, chính là Phàm Thiết cấp thế lực sở thuộc Thiên Kiếm lâu, ngươi ngăn lại chúng ta, đắc tội là Thiên Kiếm lâu.
So về tư chất hay thời gian tu luyện, Ngọc Thanh Lan đều mạnh và lâu dài hơn Lạc Kiếm Tuyết và Hoán Thanh Sa một ít, trấn định hơn một chút.
- Ha ha...
Nhưng nghe lời này, nam tử tóc đỏ đối diện tên thân mang trường bào hỏa diễm, khí tức phách lối lại ngửa mặt lên trời cười to.
- Thiên Kiếm lâu? Thiên Kiếm lâu tính là thứ gì?
Viêm Như Phong ha ha cười nói:
- Ngọc Thanh Lan, ngươi đang chọc ta cười à?
- Thiên Kiếm lâu lần trước xếp hạng, ta nhớ được là... Thứ hai đếm ngược, Thanh Đồng cấp thế lực kia, dù là thủ tịch đệ tử của các ngươi Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình hai người đến, có thể làm gì ta? Còn không phải cụp đuôi làm người ở trước mặt ta?
- Ngươi...
Nghe đến lời này, Ngọc Thanh Lan không nhịn được muốn chửi rủa.
- Ta cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?
Viêm Như Phong cười hắc hắc nói:
- Ngọc Thanh Lan tiểu thư, ta không hứng thú với ngươi, bất quá hai vị giai nhân phía sau ngươi đều là cực phẩm, Viêm Như Phong ta rất thích.
- Vô sỉ!
- Hạ lưu!
Viêm Như Phong cười ha ha một tiếng nói:
- Cái này không gọi vô sỉ hạ lưu, đây là thẳng thắn, đệ tử Liệt Diễm tông chúng ta từ trước đến nay tu luyện công pháp hỏa thuộc tính, thậm chí hấp thu Tiên khí, đều mang theo sự cường hoành của hỏa thuộc tính.
- Cho nên hoặc nhiều hoặc ít, bên trong thân thể đều nắm giữ khô nóng thuộc về nam nhân, ngươi hiểu không?
- Vừa hay ta gần đây mới đột phá cảnh giới, thực lực đề thăng, cho nên, khó mà áp chế cảm giác khô nóng này, ta thấy không bằng...
Ánh mắt Viêm Như Phong quét tới lui trên người Lạc Kiếm Tuyết và Hoán Thanh Sa, nói:
- Không bằng hai người các nàng theo bồi ta, như thế nào?
- Cùng ngươi? Phi!
Lạc Kiếm Tuyết chửi nhỏ một tiếng nói:
- Ngươi dẹp ý niệm này đi.
- Dẹp ý niệm này? Ta thấy không cần đi.
Viêm Như Phong ra hiệu đệ tử hai bên xông tới, chậm rãi nói:
- Ta thấy hai vị... Bỏ ý định chạy trốn mới đúng.
Vừa dứt lời, hai thân ảnh vọt ra.
Ngọc Thanh Lan hừ một tiếng, trường kiếm hất lên, giết tới.
Lấy một địch hai, Ngọc Thanh Lan có phong phạm đại sư tỷ, thi triển kiếm thuật, không chút dây dưa dài dòng.
- Giết nàng!
Viêm Như Phong hạ lệnh:
- Chỉ là một thất phẩm Địa Tiên cũng dám càn rỡ ở trước mặt ta.
- Vâng!
Hai tên đệ tử kia co cảnh giới bát phẩm Địa Tiên, đối mặt Ngọc Thanh Lan cảnh giới thất phẩm Địa Tiên, triền đấu nửa ngày mà không có bất kỳ tiến triển nào.
Thấy cảnh này, Viêm Như Phong càng ngày càng kinh ngạc.
Nữ nhân này đến từ Tẩy Kiếm các, làm sao có thể có thực lực như thế?
Theo đạo lý, đệ tử Liệt Diễm tông của hắn, lục phẩm Địa Tiên, hoàn toàn có thể ngược đệ tử thất phẩm Địa Tiên của Phàm Thiết cấp thế lực.
Nhưng bây giờ, lại hoàn toàn ngược lại.
Mà Ngọc Thanh Lan càng chiến càng mạnh.
Cảnh giới nàng đề thăng, có đôi khi không hiểu thấu.
Nhưng nàng biết, hết thảy quy công cho Mục Vân.
Ký kết Sinh Tử Ám Ấn cùng Mục Vân, đã cải biến thể chất của nàng với cường độ rất lớn.
Nói đúng ra, là cải biến bản chất của nàng.
Cho nên nàng mới có đề thăng như hiện tại.
Lại thêm Mục Vân ngày xưa chỉ điểm, vẽ ra cho nàng vạch một con đường tu luyện trong sáng.
Mà giờ phút này đối mặt hai tên đệ tử bát phẩm Địa Tiên của Liệt Diễm tông, trong lòng nàng hoàn toàn không có ý sợ hãi... Chỉ có chiến ý.
- Đáng chết, lăn đi!
Nhìn thấy hai tên đệ tử bát phẩm Địa Tiên chậm chạp không thể bắt lại Ngọc Thanh Lan, Viêm Như Phong giận.
Đây coi là chuyện gì xảy ra?
Viêm Như Phong hừ một tiếng, tiến lên, lực lượng toàn thân triệt để bộc phát.
Đông đông đông...
Tiếng nổ tung vang lên, mặt ngoài thân thể Viêm Như Phong lăn lộn khí tức cực nóng, lực lượng lao nhanh.
- Dừng tay!
Ngay lúc này, một tiếng quát vang lên.
Xảo Tâm Ngữ lại mở miệng, nhìn Viêm Như Phong nói:
- Viêm Như Phong, ta cần nhắc nhở ngươi một lần nữa, mấy người kia mặc dù chỉ là đệ tử Phàm Thiết cấp thế lực, thế nhưng bọn hắn và Mục Vân đến cùng một địa phương, đều là môn hạ của Thiên Kiếm lâu bên trong Nam Cực chi địa.
- Nếu như ngươi quyết tâm muốn chèn ép ba người, vậy ngươi phải làm cho tốt chuẩn bị, phòng ngừa Mục Vân...
- Cái gì Mục Vân không Mục Vân.
Viêm Như Phong lại khinh thường nói:
- Xảo Tâm Ngữ, ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì? Thiên Dược minh dùng ngươi đứng đầu, mà ngươi bây giờ rất e ngại Mục Vân?
- Tên kia tính là thứ gì, ta nghe nói, hắn không phải chỉ có hai tầng thân phận trong Nhất Diệp kiếm phái và Thiên Kiếm lâu thôi sao? Nếu như hắn là đệ nhất ngoại minh Đường Văn Bân của Tam Cực Thiên Minh, hoặc là thứ hai Thần Vũ Trúc, hay với thứ ba Dạ Như Huyết, lão tử tuyệt đối không động một cọng lông của bọn hắn.
- Chỉ là một tên Mục Vân, chớ nói chi không có quan hệ thế nào với các nàng, hắn dám đến quản ta?
- Ta đương nhiên không dám quản ngươi.
Ngay lúc này, một tiếng nói trêu tức đột nhiên vang lên.
Ba thân ảnh đi ra từ sau lưng mấy người.
Một người cầm đầu, dáng người hơi có vẻ gầy gò, làn da có phần tinh tế, nhìn qua như là thư sinh mới hết bệnh nặng, nhưng một luồng tóc dài trên trán lại làm cho người này mang theo một tia bất cần đời.
Chính là Mục Vân.
- Nhưng ta thật muốn xen vào chuyện của mấy người các nàng.
Ánh mắt Mục Vân rơi vào trên người ba người Ngọc Thanh Lan, Lạc Kiếm Tuyết, Hoán Thanh Sa, khiển trách:
- Ba người các ngươi xảy ra chuyện gì? Đây chính là đệ tử Liệt Diễm tông, một trong ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực, các ngươi cũng dám?
- Mục sư huynh!
- Mục sư huynh!
Nhìn thấy Mục Vân, ba nữ mang theo một tia mừng rỡ.
- Ta đang phê bình các ngươi, nhận thức sai lầm của các ngươi chưa?
Mục Vân lại không lưu tình nói:
- Nhận sai thì xin lỗi đi.
- Chúng ta...
- Chúng ta xin lỗi.
Lạc Kiếm Tuyết còn chưa mở miệng, Ngọc Thanh Lan lại chắp tay nói:
- Viêm Như Phong sư huynh, thật có lỗi, ba người chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn.
Đây chính là Mục Vân?
Thấy cảnh này, Viêm Như Phong càng đắc ý.
Thứ đồ gì, cũng chỉ là một tên hèn nhát thôi.
Thấy hắn, còn không phải cái rắm cũng không dám thả, chỉ nói xin lỗi.
- Hừ hừ, đại nhân không chấp tiểu nhân, tha các ngươi khỏi chết.
Viêm Như Phong phất phất tay, rất tiêu sái đáp lại.
- Đa tạ!
Mục Vân nói:
- Đã như vậy... Ba người các ngươi đi theo ta đi.
Quay người nhìn ba người, Mục Vân mở miệng cười nói.
Đi theo ta đi?
Đợi chút!
Đi theo hắn?
Viêm Như Phong sửng sốt.
- Chậm đã!
Nhìn mấy người thật muốn rời đi, Viêm Như Phong nhất thời gấp.
Gia hỏa này thật bảo để ba nữ nhân này đi theo hắn, nói đùa cái gì.
- Ngươi là Mục Vân đúng không?
Nhìn Mục Vân, Viêm Như Phong quát:
- Ngươi có thể lăn, còn những người khác cũng đều cút đi, ba nữ nhân này đã bị ta nhìn trúng, bọn nàng, nhất định phải lưu lại.
Lưu lại?
Nghe đến lời này, nụ cười trên mặt Mục Vân dần dần biến mất. Thay vào đó là... Sát cơ băng lãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận