Vô Thượng Thần Đế

Chương 4007: Thánh Tôn Đại Vị Cảnh

Nương theo Nhất Chỉ kiếm bắn ra ngoài, lại một vị đệ tử trực tiếp bị chém giết.
Mấy người còn lại hoàn toàn hoảng hốt.
Bọn họ tiến vào trong bí tàng, là vì tôi luyện thực lực bản thân, tranh thủ đề cử bảng xếp hạng.
Không phải đến chịu chết.
- Các ngươi, còn không đi sao?
Mục Vân nhìn mấy người còn lại.
Tề Hỏa Nguyên phẫn nộ quát:
- Đừng bị hắn dọa, tiểu tử này, ta tất sẽ tự tay chém giết.
Mục Vân nhếch miệng cười nói:
- Phải không, vậy ta trước giết bọn họ trước, xem ngươi có thể làm gì ta!
Mục Vân vừa nói ra lời này, mấy tên đệ tử còn lại đã bị dọa choáng váng.
Vừa rồi Mục Vân liên tiếp ra tay, giết hai đệ tử.
- Ta không đánh, ta không muốn chết!.
Một gã đệ tử Thánh Tôn trung vị cảnh nhất thời hô to, bóp nát lệnh bài, thân ảnh trực tiếp biến mất.
Hiện tại rời đi, ngày khác có thể sẽ bị Tề Hỏa Nguyên trả thù.
Nhưng bây giờ không rời đi, vậy thì có thể sẽ chết.
Mục Vân chuyên môn vòng qua Tề Hỏa Nguyên, đuổi theo mấy tên đệ tử kia giết tới.
Có người đầu tiên rời đi thì sẽ có người thứ hai, liên tiếp, một gã đệ tử ngay cả muốn đề cao thứ hạng cũng không có tâm tình, phi nhanh rời đi.
Mục Vân nhìn Tề Hỏa Nguyên, trong mắt mang theo một tia mỉm cười.
- Tiểu tử, ngươi cũng chỉ biết trốn ta sao?
- Vừa rồi trốn, hiện tại sẽ không.
Mục Vân hiện tại đúng là sẽ không.
Vừa rồi chỉ lo lắng hắn cùng Tề Hỏa Nguyên giao thủ, những đệ tử khác sẽ xuống tay với Y Duyệt.
Nhưng hiện tại, những đệ tử kia chạy mất mất, mạng nhỏ của mình cũng không giữ được, Tề Hỏa Nguyên trở thành một chỉ huy không có lính, hắn không có gì lo lắng.
- Tiểu sư tỷ bảo vệ tốt chính mình.
- Ngươi cẩn thận một chút.
Y Duyệt lo lắng nói:
- Người này xếp hạng mười bảy, Thánh Tôn đại vị cảnh đỉnh phong.
- Ừm.
Mục Vân giơ bàn tay ra, Ly Uyên Thánh Kiếm chắn trước người.
Giờ khắc này, Trịnh Xương kia cũng nhíu mày, nói:
- Tề Hỏa Nguyên, ngươi hợp tác với ta, để kết cục như thế sao?
- Ta sẽ tự tay giết hắn!
Tề Hỏa Nguyên nhìn về phía Mục Vân, hừ nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi dám, hai người chúng ta đều ném lệnh bài đi, quyết một phen thắng bại!
- Không thể!
Y Duyệt nghe được lời này, nhất thời quát:
- Tiểu sư đệ đừng bị hắn lừa, hắn cố ý kích thích ngươi!
Tề Hỏa Nguyên nhếch miệng cười, nói:
- Ta bị đứt một tay, nếu ngươi cũng không dám...
- Có gì không dám?
Bàn tay Mục Vân nắm chặt lệnh bài, lắc lư nói:
- Chỉ là hy vọng, ngươi đừng hối hận!
Hai người cơ hồ đồng thời, ném lệnh bài ra.
Tề Hỏa Nguyên nhìn thấy Mục Vân vứt bỏ lệnh bài, trong lòng nhất thời vui vẻ.
- Tiểu tử, ngươi quá tự tin!
Tề Hỏa Nguyên nhếch miệng cười, trong nháy mắt xông ra ngoài.
Dù cho hắn chỉ có một cánh tay, nhưng cũng là cảnh giới Thánh Tôn đại vị cảnh đỉnh phong, Mục Vân bất quá là Thánh Tôn trung vị cảnh đỉnh phong, chênh lệch một cảnh giới, khác nhau một trời một vực.
Tên này, quả thật dốt nát.
Tề Hỏa Nguyên hừ một tiếng, trực tiếp bước ra, sát khí đằng đằng.
Sóng khí cường đại, dao động bao trùm, trùng kích tới Mục Vân.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân trầm ngâm một lát, trực tiếp một kiếm giết ra.
Tiếng nổ vang chấn động ra, mặt đất nghiền nát từng đạo, nguyên lực ba động cường đại, làm cho tất cả mọi người cảm giác được giống như thân thể sắp bị xé rách.
Loại biến hóa này, làm cho Y Duyệt cảm thấy kinh ngạc vạn phần.
Mục Vân Thánh Tôn trung vị cảnh đỉnh phong, thực lực như thế, quá mức bá đạo.
- Nhất Chỉ kiếm!
Giữa không trung, một tiếng quát khẽ vang lên, kiếm quang rực rỡ chói mắt, trực tiếp ngưng tụ ra.
Khí lãng cường đại, vẽ ra một đạo khí tức khiến người ta kinh động tâm thần.
Phanh...
Mặt đất nứt nẻ, hai đạo thân ảnh nhất thời rút lui.
- Giết!
Tề Hỏa Nguyên lần thứ hai xông ra ngoài, bốn phía thân thể, từng đạo nguyên lực ngưng tụ thành từng tầng hộ giáp lóe ra hào quang, đem thân thể của hắn vững vàng bao vây.
- Đế Hỏa Thiên Bạo!
Mục Vân không chút khách khí, trực tiếp cầm trong tay Hắc Viêm, hắc quang lóe ra, khí tức cường đại, từng tầng từng tầng ba động ra.
- Nộ Liên Tinh Tâm!
Không bao lâu sau, tiếng quát lớn lần thứ hai vang lên, bốn phía hắc viêm nổ tung, tản mát ra hỏa khí vô tận.
Từng đợt từng đợt sóng, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Thánh Tôn cảnh giới, trong Khôn Hư giới, vốn thuộc về hàng ngũ cao thủ, nhất cử nhất động, cùng thiên địa cộng minh, dẫn động nguyên lực, càng là lượng lớn.
Hai người tranh đấu, rõ ràng không phân cao thấp, thậm chí Mục Vân bắt đầu từ từ chiếm thượng phong, áp chế Tề Hỏa Nguyên.
Y Duyệt trốn ở một bên, trong lòng quả thực nhìn không thấu tiểu sư đệ mình.
Tiến cảnh thần tốc, căn cơ vững chắc, Mục Vân chẳng lẽ thật sự là thiên tài yêu nghiệt?
- Đáng ghét...
Tề Hỏa Nguyên nắm chặt một quyền, nhìn Mục Vân, sát khí đằng đằng.
Nếu không phải hắn bị Mục Vân cắt đi một tay, Mục Vân hiện tại, sớm đã là một người chết.
- Dẫn Nguyên Diệt Thiên Lôi!
Trong lòng quát khẽ một tiếng, Tề Hỏa Nguyên chỉ tay lên trời, tiếng ong ong cuồng bạo, đột nhiên vang lên.
Tiếng rầm rầm nặng nề, ngưng tụ ra, giống như như bầu trời sụp đổ áp bách, hạ xuống.
- Hàng Lôi Sát.
Ầm...
Một đạo tiếng nổ nặng nề vang lên, trực tiếp rơi vào trước người Mục Vân, mặt đất xuất hiện từng cái hố sâu vạn thước, bùn đất tung bay.
Tề Hỏa Nguyên là tên ngu xuẩn...
Bên kia, Trịnh Xương nhịn không được mắng:
- Cuối cùng cũng xuất ra một chút thủ đoạn thật...
- Thiên Lôi lực...
Mục Vân lộ ra thần sắc nghiêm túc.
Thiên Lôi lực cường hoành như thế, cho dù là hắn, nếu cứng rắn đón đỡ, có được kim long chiến giáp, cũng chỉ sợ là một con đường chết.
- Tiểu tử, bức bách ta đến cảnh giới này, ngươi chết cũng không hối tiếc.
Tề Hỏa Nguyên lạnh lùng nói.
- Ta không muốn chết!
Mục Vân thở ra một hơi, đầu ngón tay có từng chút lực lượng lưu chuyển, từng cỗ khí tức phiêu động, làm cho người ta cảm giác rất huyền diệu.
Ù ù...
Đột nhiên, ở sau lưng, tiếng bánh răng chuyển động đột nhiên vang lên.
Âm thanh kia rơi xuống, tất cả mọi người đều cảm giác được bên trong thân thể, giống như như một cỗ lực lượng bị điều động.
Trong lúc ầm ầm, sau lưng Mục Vân, một cánh cửa tròn đen trắng mở ra.
Tựa như thái cực âm dương lưỡng sinh, lại mang đến cho người ta khí tức áp bách cực lớn.
- Luân Hồi chi môn, mở ra.
Trong lòng quát khẽ một tiếng, luân hồi chi môn nhanh chóng xoay tròn, từng đạo quang ba lóe ra, hào quang cường đại, từ từ buông ra.
- Vô dụng!
Tề Hỏa Nguyên nhếch miệng cười nhạo, thiên lôi lúc này cuồn cuộn rơi xuống.
Ầm...
Thiên Lôi trực tiếp đáp xuống, tiếng nổ vang run rẩy, chấn động mãnh liệt, khiến mặt đất từ từ ba động.
- Trảm!
Tề Hỏa Nguyên giống như như nhìn thấy Mục Vân đạo tiêu thân vẫn, sắc mặt mừng như điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận