Vô Thượng Thần Đế

Chương 4014: Đánh Lui Vạn Cẩm Vinh

Nếu không cho, Y Duyệt có thể thật sự sẽ chết, đó là điều mà bọn họ không muốn nhìn thấy.
Chỉ là, Đại Dương Hỏa Linh Quả quá quan trọng đối với Mục Vân.
Cuối cùng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Trường Thắng, Mục Vân quát:
- Cho các ngươi!
Bàn tay vung lên, sáu khỏa Đại Dương Hỏa Linh Quả bay đến trước người Thượng Trường Thắng.
- Đa tạ!
Thượng Trường Thắng nhận lấy sáu linh quả, ánh mắt nhìn về phía Sử Kính Nguyên cùng Vạn Cẩm Vinh hai người.
Hai người lập tức hiểu rõ, lấy ra lệnh bài trên người Y Duyệt, trực tiếp bóp nát.
- Các ngươi...
Thượng Trường Thắng cười nhạo nói:
- Chúng ta nói, không giết nàng, nhưng không nói, buông tha cho nàng.
Thân ảnh Y Duyệt dần dần biến mất tại chỗ, triệt để rời khỏi bí tàng.
Không có nhược điểm, Mục Vân , ngược lại thoải mái hẳn lên.
- Đã như vậy, ta nghĩ các ngươi cũng sẽ không tính toán chạy đi chứ?
Mục Vân vừa nói ra lời này, ba người Cốc Thanh Dực, Lôi Phương Động và Cổ Vân Phi lập tức hiểu được ý của Mục Vân.
Nếu không cho Đại Dương hỏa linh quả, chỉ sợ tính mạng Y Duyệt không giữ được.
Mà bây giờ cho, Y Duyệt bị đưa ra ngoài, bốn người bọn họ không kiêng nể gì, có thể buông tay đánh một trận.
- Nguyên bản cũng không có ý định chạy.
Thượng Trường Thắng cười nói:
- Vốn dự định ở đây giải quyết các ngươi, dù sao, mục tiêu lần này của ta, chính là đệ nhất Thánh Tôn bảng.
Thượng Trường Thắng dứt lời, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cốc Thanh Dực.
- Ba người các ngươi, đối phó hai người bọn họ, không thành vấn đề gì chứ?
Cốc Thanh Dực cũng là chiến ý bộc phát.
- Không không không, cũng không phải là hai người bọn họ.
Thượng Trường Thắng dứt lời, một bóng dáng xinh đẹp, từ trong bóng tối đi ra.
- Ngải Thanh Sương!
Nhìn thấy thân ảnh xuất hiện, sắc mặt Cốc Thanh Dực trở nên khó coi.
Ngải Thanh Sương, thứ tư thánh tôn bảng, Thánh Tôn cực vị cảnh. Lần này, tình thế đối với bọn họ mà nói, không tính quá tốt.
Ngải Thanh Sương, thứ tư Thánh Tôn bảng, Sử Kính Nguyên, thứ năm Thánh Tôn bảng, Vạn Cẩm Vinh, thứ bảy Thánh Tôn bảng.
Ba người này, đều là Thánh Tôn cực vị cảnh.
Mặc dù kém Thượng Trường Thắng rất nhiều, nhưng rõ ràng cao hơn một bậc so với Cổ Vân Phi, Lôi Phương Động cùng Mục Vân ba người.
Bốn chọi bốn, bọn họ thắng lợi cũng không lớn.
Biện pháp duy nhất chính là, hắn sớm giải quyết Thượng Trường Thắng, trợ giúp ba người Mục Vân.
- Cốc Thanh Dực, ngươi ở vị trí thứ hai, ở quá lâu một chút, đến thời điểm nên thoái vị rồi!
Thượng Trường Thắng sát khí bắt đầu khởi động, hét to:
- Lần này, ta sẽ đưa ngươi lên đường!
- Vậy thì xem ngươi có bản lĩnh này hay không.
Cốc Thanh Dực trong nháy mắt giết ra.
Mà cùng lúc đó, Cổ Vân Phi nhìn về phía Ngải Thanh Sương, trực tiếp giết ra.
Lôi Phương Động cũng lựa chọn Sử Kính Nguyên, xuống tay không chút lưu tình.
Mục Vân đã không còn lựa chọn nào khác.
Hắn hiểu được, trong mắt ba vị sư huynh, Vạn Cẩm Vinh là người dễ đối phó nhất, cho nên lưu lại cho hắn.
Vạn Cẩm Vinh cũng cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Mục Vân.
- Thánh Tôn đại vị cảnh, có thể xếp vào top 20, đủ rồi, hiện tại gặp được ta, ngươi có nên chọn cách chết, hay là ta giúp ngươi chọn một cái?
Nghe vạn Cẩm Vinh nói vậy, khóe miệng Mục Vân toát ra mỉm cười.
Đến Thánh tôn đại vị cảnh, khí tức trong cơ thể hắn cũng gia tăng không ít.
Đối mặt với Vạn Cẩm Vinh, hắn không có bất kỳ gánh nặng nào, chỉ có muốn đánh một trận, thống thống khoái khoái một trận.
Ầm...
Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ vang lên, thân ảnh Mục Vân nhất thời giết ra, Ly Uyên thánh kiếm trong tay, nhất nguyên huyễn tam kiếm pháp , bộc phát ra quang mang lóe ra, không gian mờ mịt chiếu sáng bốn phía.
Tiếng rầm rầm nặng nề không ngừng vang lên.
Bốn phía chiến trường, kịch liệt kéo ra.
Cốc Thanh Dực lo lắng Mục Vân không cách nào chống đỡ.
Dù sao Cổ Vân Phi cùng Lôi Phương Động đều là Thánh Tôn đại vị cảnh đỉnh phong, Mục Vân chỉ là vừa mới đạt tới Thánh Tôn đại vị cảnh, không nhất định có thể chống cự được công kích của Vạn Cẩm Vinh.
- Bây giờ còn rảnh để lo lắng cho người khác sao?
Thượng Trường Thắng cười lạnh nói:
- Lo lắng cho mình đi!
Cốc Thanh Dực nhất thời hết sức chăm chú.
Hắn biết, không giải quyết được Thượng Trường Thắng, lo lắng nhiều hơn nữa, cũng không có ý nghĩa gì.
- Giết!
Hai đạo thân ảnh, sát khí đằng đằng, xuống tay không chút lưu tình.
Cùng lúc đó, Ngải Thanh Sương cùng Sử Kính Nguyên hai người, vững vàng áp chế Cổ Vân Phi cùng Lôi Phương Động hai người.
Cảnh giới chênh lệch, khiến cho Cổ Vân Phi cùng Lôi Phương Động hai người chỉ có thể khổ sở chống đỡ, muốn đánh bại Ngải Thanh Sương cùng Sử Kính Nguyên, không khác gì nằm nơ nói mộng.
Mà bên kia, Mục Vân cùng Vạn Cẩm Vinh hai người giao thủ, bộc phát ra khí tức cuồng bạo.
- Nhất Chỉ kiếm!
Ngón tay điểm ra, nguyên lực cường đại ngưng tụ, phối hợp với uy lực cường đại của kiếm phách sơ cấp, một đạo quang kiếm trực tiếp phá vỡ hư không, giết về phía Vạn Cẩm Vinh.
Ầm...
Tiếng bạo liệt vang lên, đại địa đạo dưới chân sụp đổ.
- Tiểu tử, có chút bản lĩnh.
Vạn Cẩm Vinh không thể không thừa nhận, mình xem thường Mục Vân.
Tiểu tử này mặc dù là Thánh Tôn đại vị cảnh, nhưng bộc phát ra thực lực, lại dị thường cường đại.
Tiếng rầm rầm nặng nề, từng đạo từng đạo, làm cho người ta cảm giác khó có thể bình tĩnh lại.
- Phụ Linh Thuẫn!
Bàn tay Vạn Cẩm Vinh vung lên, một thuẫn bài, nặng nề cổ xưa, toàn thân ám kim, xuất hiện trước người.
Kim sắc thuẫn bài, khuếch tán ra từng đạo khí tức ba động.
Uy lực của Nhất Chỉ kiếm bị thuẫn bài triệt để ngăn cản.
- Tiểu tử, đây chính là công kích mạnh nhất của ngươi sao? Thế thì dừng lại ở đây!
Vạn Cẩm Vinh cười nhạo một tiếng, bàn tay vung lên, khí tức bàng bạc, nghiền ép ra.
- Vạn Nhạc hàng lâm.
Bàn tay vung lên, công kích của Vạn Cẩm Vinh, nhất thời lao tới.
Tấm chắn màu vàng giống như một ngọn núi, nện về phía Mục Vân.
Đông...
Âm thanh nặng nề vang lên, Mục Vân lui về phía sau, hai tai run rẩy.
Tấm chắn màu vàng, không phải là vật phàm.
Vẻ mặt Mục Vân lạnh lùng, ngón tay lại điểm ra.
- Vô dụng, ngươi công kích, không phá vỡ được phòng thủ của ta!
Vạn Cẩm Vinh cười nhạo nói.
- Phải không? Không nhất định đâu.
Trong lúc Mục Vân điểm ra ngón tay, từng đạo Bất Tử Thần Hỏa, cũng dung hợp vào trường kiếm.
Kiếm khí chen chúc mà ra, gào thét, nghiền ép.
Bất Tử Thần Hỏa bao phủ kiếm khí, hắc sắc quang mang, nhiếp tâm hồn người.
Phanh...
Một tiếng rầm rầm trầm thấp truyền ra, nhất thời, Phụ Linh thuẫn ngăn cản kiếm khí của Mục Vân công kích, nhưng cùng lúc đó, Bất Tử Thần Hỏa lan tràn ra.
Sóng lửa nóng bỏng bao bọc một cánh tay của Vạn Cẩm Vinh.
- A...
tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, Vạn Cẩm Vinh dưới tình thế cấp bách, một chưởng bổ xuống một cánh tay của mình, trong chớp mắt, Bất Tử Thần Hỏa thiêu đốt cánh tay kia hầu như không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận