Vô Thượng Thần Đế

Chương 2466: Không chỉ một loại (1)

- Đáng giận.
Lâm Văn Hiên khẽ quát một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới, ta thu Tiên Vương Mục Vân làm đồ đệ, càng không nghĩ tới, Lục Thanh Phong ngươi cư nhiên trở thành Nhị ngục vương của Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông.
- Phong thiên dẫn long, kiếm xuất cửu tiêu.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Kiếm Phong Tiên dùng sức một mình đối kháng của hai người Huyết Tổng Thiên và Tần Dục, hiện tại áo dài phiêu nhiên lay động.
Mạng che mặt hắn rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt nam tử thanh tú, thoạt nhìn bộ dáng ước chừng hơn ba mươi, ngọc thụ lâm phong, phiêu phiêu dục tiên.
- Kiếm Phong Tiên.
Mục Vân ngạc nhiên.
Nhị Ngục Vương là đại sư huynh.
Tam Ngục Vương là Kiếm Phong Tiên.
Mục Vân hiện tại hoàn toàn choáng váng.
- Kiếm Phong Tiên, ngươi không chết?
Hai người Huyết Trung Thiên và Tần Dục nhìn thấy Kiếm Phong Tiên, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi.
- Ha ha...
Kiếm Phong Tiên thản nhiên cười nói:
- Hai vị biết Kiếm Phong Tiên ta, nói như vậy, không khỏi quá không thích hợp đi.
Kiếm Phong Tiên dứt lời, nhìn Mục Vân phía dưới, quát:
- Vân huynh, ngươi ta chính là tri kỷ, năm đó ngươi táng thân ngã xuống, Kiếm Phong Tiên ta áy náy trong lòng, hôm nay, Kiếm Phong Tiên ta sẽ chống đỡ hết thảy, ta không chết, tuyệt đối không để cho người ta đụng vào một cọng lông của ngươi.
- Tốt!
Nghe được lời này, trong mắt Mục Vân xuất hiện hơi nước.
Hắn cùng Kiếm Phong Tiên không phải huynh đệ, không phải sư huynh đệ, mà là tri kỷ.
Có thể chết vì tri kỷ, chết cũng không tiếc.
Mục Vân biết, lúc này, nói nhiều lời vô nghĩa vô dụng.
Mà hiện tại, Lục Thanh Phong lại nhìn Mục Vân một chút, ánh mắt thủy chung né tránh.
- Tiểu sư đệ...
- Đại sư huynh!
Mục Vân hiện tại mở miệng trước:
- Không cần phải nói, chờ chúng ta sóng vai tác chiến, đánh xong trận này rồi nói sau.
- Bây giờ sư tôn không có ở đây, ngươi là tấm gương của ta, ta bắt đầu lại từ đầu, thời gian vạn năm đều trôi qua, ngươi lại bị ta chậm rãi bắt kịp, vậy thì thật mất mặt!
Nghe được lời này, trong mắt Lục Thanh Phong mang theo một tia mừng rỡ, mang theo một chút yên ổn.
- Tốt!
Lục Thanh Phong đột nhiên gật đầu, nói:
- Vũ Hóa Phong hại ngươi, hôm nay, ta sẽ chém đầu chó của hắn, bồi tội ngươi.
- Tốt!
Hai người cách không nhìn nhau, trong lòng chỉ có nghĩa tình.
Diệp Tĩnh Vân hiện tại đối chiến với Kiếm Nam Thiên, không phân cao thấp.
- Tiểu Phong. Hảo tiểu tử, cư nhiên không tiến vào Diệt Thiên Kiếm Tông ta, chạy đến bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông, ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi.
- Sư mẫu, ta...
- Hiện tại cũng không phải thời điểm giải thích.
Diệp Tĩnh Vân mở lời:
- Thanh Phong, ngươi là đồ nhi của Diệt Thiên Viêm, ta là sư mẫu ngươi, cho dù có lý do to bằng trời thì những năm gần đây ngươi cũng nên giúp đỡ sư mẫu mới đúng, ngươi chờ ta hảo hảo phạt ngươi đi.
- Mọi chuyện tuân theo lệnh của sư mẫu.
Nhìn ánh mắt của tiểu sư đệ, sư muội, cùng với sư mẫu, Lục Thanh Phong chỉ cảm giác những năm gần đây xứng đáng, tự trách trong lòng ít đi rất nhiều.
Thở ra một hơi thở nặng nề.
- Vũ Hóa Phong.
Lục Thanh Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi có nhớ rõ, biệt danh của Lục Thanh Phong ta?
Thanh Sơn Kiếm Thánh Lục Thanh Phong, ai có thể không nhớ.
Vũ Hóa Phong hiện tại toàn thân đề phòng, căn bản không dám khinh thường.
Mỗi người đều nói, Diệt Thiên Viêm có ba đệ tử, mặc dù Mục Vân có danh tiếng lớn nhất, xếp vào một trong mười đại Tiên Vương.
Nhưng Lục Thanh Phong mới giống Diệt Thiên Viêm nhất.
Cách vạn năm, Lục Thanh Phong trốn trong Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông, vẫn không xuất hiện, đến bây giờ, rốt cuộc đạt tới tình trạng gì, hắn cũng không dám nói.
- Thanh Sơn Kiếm Thánh ta hôm nay, lấy mệnh ngươi để tế sư tôn ta trên trời có linh thiên.
Lục Thanh Phong dứt lời, tiến lên.
Vũ Hóa Phong thầm mắng: Diệt Thiên Viêm chết có quan hệ gì với ta, tế lễ hắn, ngươi cũng nên tìm Kiếm Nam Thiên mới đúng.
Lục Thanh Phong hiện tại không cho Vũ Hóa Phong bất kỳ cơ hội nào.
- Thanh Sơn kiếm giới, kiếm xuất thanh sơn.
Trong khoảnh khắc, Thanh Tiêu kiếm trong tay Lục Thanh Phong vung lên, tốc độ không nhanh, thậm chí có thể nói rất chậm.
Nhưng nhìn thấy một kiếm kia, Vũ Hóa Phong lại lui về phía sau, hai tay liên tục bấm quyết, đánh ra một ấn ký.
- Sơn Hà chi ấn.
Ấn ký ầm ầm hình thành, không gian trước người Vũ Hóa Phong giống như ngưng kết thành thủy tinh, hình thành một bức tường ngăn cản giữa hai người.
Nhưng đúng lúc này, một kiếm của Lục Thanh Phong đã giết tới.
Trường kiếm ầm ầm giết ra, kiếm khí tung hoành.
Không có cách đón đỡ...
Từng tiếng vỡ vụn vang lên, toàn bộ thiên địa giống như triệt để vỡ tan.
Thủy tinh ấn trước người Vũ Hóa Phong hoàn toàn bị nghiền nát.
- Kiếm giới của ngươi...
Vũ Hóa Phong kinh biến, quát:
- Không chỉ một loại.
Vừa nghe lời này, cả trường xôn xao.
Kiếm giới, không chỉ có một loại...
Khái niệm này là gì?
Lục Thanh Phong, Thanh Sơn Kiếm Thánh, thành danh đã vạn năm, lúc trước hắn chính là Tiên Vương đỉnh cấp, hiện tại lại có thêm một loại kiếm giới?
Không thể nào.
Lĩnh ngộ kiếm đạo, ngưng tụ kiếm giới, chỉ có thể là một loại kiếm giới.
- Thanh Sơn kiếm giới, kiếm xuất như núi, dày nặng, cổ xưa, bàng bạc.
Lục Thanh Phong thản nhiên nói:
- Lưu Thủy kiếm giới, kiếm xuất như nước, nước chậm, lực đạo nhu hòa, nước nhanh, có thể chém vỡ thiên địa hư không.
- Vũ Hóa Phong, ta nói, hôm nay phải lấy máu ngươi để tế lễ sư tôn của ta, ngươi yên tâm, ngươi không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.
Tiếng Lục Thanh Phong mang theo ý lạnh như băng.
Nghe được lời này, Vũ Hóa Phong chỉ cảm giác, đứng trước người hắn không phải Lục Thanh Phong, cũng không phải Diệt Thiên Viêm, mà là sự kết hợp của hai người.
Trò giỏi hơn thầy, thực lực tổng hợp của Lục Thanh Phong có thể không bằng Diệt Thiên Viêm, nhưng ít nhất so Kiếm giới, hắn còn khủng bố hơn Diệt Thiên Viêm.
- Ta là một trong thập đại Tiên Vương tiên giới, há lại bại trong tay ngươi.
Vũ Hóa Phong hiện tại đỏ mặt, vung tay lên, khí tức bàng bạc nhất thời khuếch tán.
- Đại Minh thần thuật! Thiền định, diệt thần.
Một tiếng quát khẽ, trong khoảnh khắc, một đạo lực lượng bàng bạc không nhìn hư không, không nhìn khoảng cách, giết tới Lục Thanh Phong.
Ù ù...
Nhưng đúng lúc này, Lục Thanh Phong vung tay lên, hắn giống như nước chảy trong núi cao.
Một đạo lực lượng trói buộc giết đi, núi cao nguy nga không ngã, nước chảy xiết lưu động.
- Đại Minh thần thuật của ngươi, so với Vũ Huyền Thiên, quá yếu.
Bàn tay Lục Thanh Phong vung lên, Thanh Tiêu kiếm rời tay, tốc độ ban đầu chậm đến mức khiến người ta giận sôi, nhưng trong nháy mắt, kiếm kia hóa thành một đạo thiểm điện, một đạo thiểm điện chân chính.
Phốc...
Một tia máu tươi vang lên, trường kiếm xẹt qua, một cánh tay, rơi xuống.
Vũ Hóa Phong cả người, vào hiện tại, cánh tay trái bị chém, máu tươi chảy ra.
Đây là giao thủ của Tiên Vương đỉnh tiêm, mất một tay, không phải nói tái sinh là có thể tái sinh.
Thanh Tiêu kiếm phối hợp với uy lực kiếm đạo của Lục Thanh Phong, phong ấn vết thương cánh tay trái của Vũ Hóa Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận