Vô Thượng Thần Đế

Chương 1006: Không gian tăm tối

Bá bá bá!
Ngay tại giờ phút này, bên trong đám người, hơn mười đạo thân ảnh bay khỏi nơi đây.
- Nhất định phải thử một lần sao?
Mục Vân cười khổ một tiếng, một kiếm chém ra, kiếm khí rực rỡ tiếp cận toàn bộ đệ tử kia, một tay khác thì huy động chưởng đánh tới.
Phần Thiên Lạc Tinh!
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, mười mấy tên đệ tử đang cố gắng chạy trốn bị thiên hỏa bao trùm, thân thể cháy đen.
- Nói không để các ngươi chạy!
Mục Vân nhìn hơn ba mươi người còn lại, nói:
- Hiện tại đi vào, dò đường cho ta.
Đệ tử còn thừa ở nơi đây, cho dù đều là thiên tài song thuộc tính, tam thuộc tính, khi nhìn thấy hình dạng những chết đi kia đệ tử, nào dám phản kháng Mục Vân.
- Đi vào!
Mục Vân lần nữa quát to một tiếng, đám người còn thừa tiến vào bên trong đại điện.
Chỗ cửa lớn đại điện, một vòng xoáy do một tầng gió mạnh hình thành, lúc này đang yên lặng xoay tròn.
Tất cả mọi người có tu vi phía trên Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, giờ phút này căn bản không e ngại, bàn tay dò xét vào vòng xoáy kia.
Lực hút bá đạo hút hết tất cả mọi người vào trong đó.
Bàn tay Mục Vân thăm dò vào trong, thân hình lóe lên, biến mất trước cửa đại điện.
- Ừm?
Thân ảnh lần nữa xuất hiện, Mục Vân lại phát hiện thiên địa quanh mình hoàn toàn một mảnh u ám, giống như màn đêm sắp giáng lâm.
Xung quanh hoàn toàn thấy không rõ bất kỳ vật gì.
- A!
Ngay tại giờ phút này, một tiếng kêu thảm thiết để hơn ba mươi tên đệ tử xung quanh sững sờ.
Tiếng bá bá bá vang lên, trong chốc lát, xung quanh hơn mười người, từng đôi đồng tử màu xám trắng lúc này bỗng nhiên xuất hiện.
Đồng tử màu xám trắng ngoài định mức xuất hiện để người ta điên cuồng sợ hãi.
Chỉ là dùng chân nguyên cảm giác, Mục Vân lại phát hiện, đó là từng con sói to nhìn qua cao khoảng chừng ba năm trượng.
Toàn thân trên dưới cự lang hiện ra bộ lông màu xanh, thế nhưng một đôi đồng tử lại là màu xám trắng.
Màu xám trắng để người nhìn qua cảm thấy tim đập nhanh không thôi.
Thổi phù một tiếng vang lên, một tên đệ tử Vũ Tiên cảnh lục trọng đâm ra một kiếm, thế nhưng Hôi Nhãn Lang căn bản không sợ hãi, bước ra một bước, đem cả kiếm và cả người đệ tử kia, toàn bộ nuốt luôn vào bụng.
Tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, toàn thân khung xương tên đệ tử kia tiêu tán, bị Hôi Nhãn Lang phun ra.
Nhìn thấy thi thể bị phun ra, Mục Vân lại khẽ giật mình.
Toàn thân cao thấp tên đệ tử kia bị Hôi Nhãn Lang cắn mở một đường vết rách, những bộ phận khác hoàn chỉnh như lúc ban đầu, nhưng toàn bộ thi thể trắng bệch một mảnh, căn bản không có một tia máu tươi.
Tình cảnh bực này, người nhìn thấy hoàn toàn ngu dại.
Uống máu, không ăn thịt!
Hôi Nhãn Lang này, quả nhiên rất kỳ quái.
Chỉ là giờ khắc này, đã không có thời gian để Mục Vân suy nghĩ.
Những Hôi Nhãn Lang lúc này quay xung quanh lao tới, nhìn kỹ lại, ít nhất trên trăm con.
- Giết ra ngoài!
Mục Vân quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay giết ra.
Thật ra không cần hắn nói, mọi người xung quanh đã giết ra.
Lúc này, giết ra ngoài chính là thành công.
Chỉ là toàn thân da lông những Hôi Nhãn Lang nhìn nhẹ nhàng như lông ngỗng, thế nhưng một đao hoặc một kiếm chặt lên lại như chém vào phía trên tấm thiết kiên cố.
Cho dù Mục Vân chém ra Khổ Tình Kiếm, vẫn là như thế.
Một màn này, lại để Mục Vân triệt để trợn mắt hốc mồm.
Khổ Tình Kiếm là nhất phẩm Hư Tiên khí, mà vật liệu chế tạo Khổ Tình Kiếm rất đặc thù, lực phá hoại cũng nhất lưu, thế nhưng thế mà không cách nào phá mở phòng ngự của Hôi Nhãn Lang.
Đây quả thực không thể tưởng tượng.
Sự thật chính là như thế, Mục Vân cũng không thể không thừa nhận.
- Phần Thiên Nhất Chưởng!
Mục Vân giết ra một chưởng, hỏa diễm bày khắp nơi.
Tiếng vang ầm ầm ầm, ngọn lửa bao phủ tới một con Hôi Nhãn Lang.
Dần dần, Hôi Nhãn Lang khẽ quát một tiếng, thế mà phía trên bộ mao, từng gió lốc nhỏ nhỏ ngưng tụ ra, dẫn những hỏa diễm kia đến một bên khác.
Một Hôi Nhãn Lang làm như thế, Mục Vân cũng không lo lắng, thế nhưng trọn vẹn trăm con Hôi Nhãn Lang đều làm như thế.
Những hỏa diễm kia nhảy qua Hôi Nhãn Lang, lao tới đám đệ tử phía xung quanh đốt cháy.
Tiếng kêu thảm thiết, nhất thời vang lên liên tục.
Những đệ tử kia nhìn thấy hỏa diễm thời, triệt để trợn tròn mắt.
Đây là thiên hỏa, bọn sao hắn lại có thể ngăn cản.
Mục Vân cũng trợn to mắt.
Những Hôi Nhãn Lang này, từng con đều quỷ dị muốn chết.
Lợi dụng lông tơ của mình gió bắt đầu thổi gió, đuổi ngọn lửa trên người ra ngoài, thực sự quá lợi hại.
Mục Vân hiểu rõ, những Hôi Nhãn Lang, này mình muốn đối phó, hiển nhiên không có khả năng.
Rút!
Cơ hồ lập tức, bàn tay Mục Vân vung lên, muốn dựa vào không gian rời đi.
Thế nhưng giờ phút này, hắn phát hiện mình căn bản không có cách điều khiển không gian phiến thiên địa này.
Không gian pháp tắc cùng thời gian pháp tắc lúc này thế mà mất đi hiệu lực.
Rơi vào đường cùng, Mục Vân dùng thiên hỏa bao phủ thân thể của mình, một mạch liều chết ra ngoài.
Thế nhưng hắn có thể có chỗ dựa này, nhưng những đệ tử Ngũ Hành thiên phủ căn bản không cậy vào.
Bọn hắn căn bản không có cách cậy vào thực lực mình xung kích ra ngoài.
Ngược lại những Hôi Nhãn Lang kia lấy nhiều khi ít, chăm chú vây công bọn hắn.
Một người đổ xuống, có bốn năm con Hôi Nhãn Lang xông lên, thôn phệ sạch sẽ máu tươi người kia.
Cái này cũng chưa tính.
Trơ mắt nhìn đồng bạn của mình chết ở trước mặt mình, còn bị thôn phệ tinh huyết, nghĩ đến mình một hồi cũng có thể sẽ chịu đựng được những này, một ít đệ tử sụp đổ.
Chỉ là Mục Vân giờ phút này cũng không đi quản những người kia.
Hắn vốn cũng không có dự định lưu lại những người này còn sống.
Nợ máu dù sao cũng cần máu hoàn lại.
Đệ tử Hỏa Hành sơn và các đại thế lực chết nhiều như vậy, Ngũ Hành thiên phủ, phải bỏ ra đại giới.
Mục Vân dọc theo đường đi, tiếp tục tiến lên.
Bên trong cung điện này nhìn qua hoàn toàn không phải một tòa cung điện, mà càng giống như một mảnh lục địa, một mảnh không gian bị cách biệt.
Giờ khắc này, Mục Vân hành tẩu bên trong vùng không gian này lại cảm giác thiên địa quanh mình không chỉ có u ám, càng mang theo một tia âm lãnh.
Mỗi giờ mỗi khắc, hình như có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.
Mà dần dần, dọc theo đường đi tiến lên, Mục Vân cũng phát hiện mấy cỗ thi thể.
Xem ra mình đi con đường này không sai, Ngũ Hành Ngọc Minh Giờ khắc này cũng đi con đường này.
Chỉ là lần này, không biết Ngũ Hành Ngọc Minh đến cùng tìm cái gì.
Phong Nguyên, hay một kiện khác chí bảo.
Mục Vân hiện tại thiếu nhất chính là Phong Nguyên, thế nhưng hắn cũng không có lĩnh ngộ phong chi ý cảnh, cho dù đạt được Phong Nguyên, cũng uổng công, đây đúng là vấn đề, chỉ là trước mắt, đã không có thời gian đi suy nghĩ vấn đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận