Vô Thượng Thần Đế

Chương 3472: Thân Thể Lần Nữa Tốt Lên (1)

Mục Vân nhìn bốn người, nghiêm túc nói:
- Hiện tại Mục tộc chúng ta tiêu diệt Dương tộc, Huyết tộc cùng Vương tộc kia, nhất định sẽ có hành động.
- Một khi tin tức phụ thân không ở trong Mục tộc bị cổ tộc khác biết, bọn họ sẽ không chỉ ngồi xem nữa.
- Cho nên tạm thời, trong Mục tộc, cần nãi nãi ngài tự mình tọa trấn, ba vị thúc thúc, ổn định lòng người.
Mục Vân nghiêm túc nói:
- Lần này, ta đi tới Chiêm tộc cùng Triệu tộc, ngược lại muốn nhìn, Triệu Diễm cùng Chiêm Sùng Hoán, rốt cuộc có thái độ gì.
Đại điện nghị sự chấm dứt, Mục Vân trở về nơi ở.
Bên trong Đông cung, Minh Nguyệt Tâm, Tần Mộng Dao, Bích Thanh Ngọc ba nữ, chờ đợi.
Mà đồng thời, Mạnh Tử Mặc, Diệp Tuyết Kỳ, Tiêu Doãn Nhi, Vương Tâm Nhã, Cửu Nhi cùng với Diệu Tiên Ngữ sáu người, đều chỉnh trang chờ xuất phát.
- Các nàng làm cái gì vậy?
Nhìn mấy nữ nhân bộ dáng như hổ rình mồi, Mục Vân nhịn không được nói.
- Đi cùng chàng.
Diệu Tiên Ngữ:
- Cũng không thể thật sự để chàng đi một mình chứ.
Xoa xoa đầu Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân cười nói:
- Các nàng suy nghĩ nhiều.
- Ta cũng không phải mang mỹ cùng du ngoạn, đi chơi đùa.
- Tuy nói Chiêm Thiên Vũ cùng Triệu Nham Minh đều bị ta khống chế, nhưng hai người, dù sao cũng chỉ là Thái Tử, không phải tộc trưởng.
- Lần này chân chính phải đối mặt, chính là Chiêm Sùng Hoán cùng Triệu Diễm hai người!
- Hơn nữa, ta chưa chắc đã đi tới trong bí giới Triệu tộc, Chiêm tộc, có lẽ có thể hẹn hai người ra gặp mặt một lần.
Mục Vân nhìn mấy nữ nhân, lần nữa nói:
- Các nàng lần này, đều dung hợp với thánh bia. Thánh Bia này, nếu là đệ nhất thần đế Diệp Tiêu Dao lưu lại, trụ cột thông thiên, nhất định có lực lượng không thể tưởng tượng nổi, tuy nói hiện tại các nàng đều đạt tới Tổ Thần cửu biến, nhưng lực lượng không đồng đều, vẫn cần nhiều thời gian trải nghiệm bia thánh hơn.
- Hơn nữa, thánh bia cùng bản thể của ta, những năm này, thành lập liên hệ, như vậy, giữa mấy người chúng ta, có một tầng liên hệ khác.
- Hơn nữa tương lai, ta và chín người các nàng tiến hành tu hành lẫn nhau, hẳn là sẽ có tăng lên lớn hơn.
Mục Vân vừa nói lời này, cửu nữ trong nháy mắt đỏ mặt.
- Vô sỉ!
- Không biết xấu hổ.
- Lưu manh.
- ......
Trong nháy mắt, cửu nữ ai nấy đều mắng Mục Vân, xoay người rời đi, mỗi người trở lại phòng riêng.
- Ta nói sai à?
Mục Vân gãi gãi đầu.
Vốn dĩ vậy mà.
Lúc đầu tu hành lẫn nhau, tiến bộ rất lớn.
Lão phu lão thê, còn kiêng dè cái này?
Xoay người trở lại trong phòng, Mục Vân khoanh chân ngồi, biểu tình bình tĩnh.
- Đột nhiên ngất xỉu...
Mục Vân lẩm bẩm.
Hắn xác định, giao chiến với Dương Tử Quỳnh, cũng không bị độc hại gì linh tinh, hôn mê sau khi giao chiến kết thúc, cũng không phải do bị thương.
Cẩn thận suy nghĩ lại, trong lòng yên lặng lẩm bẩm.
Có lẽ bởi vì... Nương?
Chẳng lẽ phụ thân, đã bắt đầu hành động sao?
Cho tới nay, thân ảnh phụ thân ở trong thần giới, nguyên lai chỉ là một tia thân ngoại hóa thân, thực lực chân chính của phụ thân, rốt cuộc đã đạt tới cấp độ nào?
Nhân Đế, đến tột cùng đại biểu cho độ cao cỡ nào?
Quan trọng nhất là, lần này, vì cứu mẫu thân, phụ thân ngay cả một luồng lực lượng này, cũng không thể không rút lui.
Điều này đủ để nói lên sự nguy hiểm của hành động này.
Đáng tiếc, thực lực cảnh giới hiện tại của hắn căn bản không cách nào chạm tới độ cao như vậy.
Mà hắn chung quy cũng không rõ, lấy sự cường đại của phụ thân, vì sao không thống nhất thần giới, cần gì phải giao cho hắn làm việc này?
Chư thiên vạn giới, chủng tộc san sát, thế giới này, chung quy là to lớn vô cùng.
- Trở nên mạnh mẽ, lần thứ hai trở nên mạnh mẽ, ta mới có thể làm được một bước đó.
Bàn tay Mục Vân mở ra, một cây quạt xuất hiện trong lòng bàn tay.
Tước Thần Phiến.
Mạc Thư Thư nói, thần phiến này công hiệu rất lớn, nhưng ở trong tay hắn, lại tác dụng cực nhỏ.
Nghiên cứu nhất thời dài, Mục Vân cũng không phát hiện ra manh mối gì.
- Rốt cuộc nên như thế nào?
Mục Vân nắm chặt Tước Thần Phiến, trong mắt mang theo một tia lo lắng.
Đã nghiên cứu thời gian rất dài, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, chậm chạp không chiếm được kết quả.
- Chẳng lẽ muốn lấy máu chứng minh?
Mục Vân ngón tay một chút, một giọt máu huyết dung nhập vào trong Tước Thần Phiến.
Đột nhiên, Tước Thần Phiến cắn nuốt tinh huyết không còn, nhưng kế tiếp, vẫn không hề có chuyện gì xảy ra.
Mục Vân không khỏi lắc đầu cười khổ.
Nếu phương pháp như thế, vậy không khỏi quá đơn giản.
Chỉ có điều, những năm gần đây, cũng không phải không có thu hoạch gì.
Ít nhất, Tước Thần Phiến này, lúc phá bỏ không gian bí giới, hiệu quả rất mạnh.
- Mẫu thân cũng vậy, cho ta thanh Tước Thần Phiến này, vì sao không nói cho ta biết cách sử dụng như thế nào, cùng với công hiệu của Tước Thần Phiến,?
Mục Vân lắc đầu, thu hồi trường phiến.
Chi...
Đang lúc này, bên trong cửa phòng, một tiếng đột nhiên vang lên.
- Ai?
Sắc mặt Mục Vân căng thẳng, nhìn về phía trước, khí tức cường đại tràn ngập ra.
- Là ta, hung dữ như vậy làm gì?
Một tiếng hơi nói tức giận, lúc này vang lên.
Thân ảnh xuất hiện, là Mạnh Tử Mặc.
Giờ khắc này Mạnh Tử Mặc, một thân sa y màu xanh nhạt, khoác lên người, dáng người hơi đầy đặn, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Trong lúc nhất thời, Mục Vân không khỏi nhìn đến ngây người.
- Nhìn cái gì?
Mạnh Tử Mặc giận dữ nói:
- Ta chỉ đã lâu không gặp chàng, cho nên đến xem chàng, thân thể có khôi phục hay không...
- Phải không?
Mục Vân nhếch miệng cười, một tay thò ra, Mạnh Tử Mặc không hề phản kháng, bị Mục Vân kéo vào trong ngực.
- Cơ thể ta tất nhiên rất tốt, không tin, nàng kiểm tra thử xem.
Giai nhân như thế, ôm ấp, Mục Vân tự nhiên nhịn không được khí tức trong cơ thể.
Nói cho cùng, mấy trăm năm qua, hắn đã lâu không cùng mấy nữ nhân suốt đêm triền miên.
Bàn tay vung lên, áo sa mỏng rụng ra, Mục Vân chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, sớm đã nhịn không được, nhào tới...
Trong phòng, khí tức làm cho người ta xấu hổ mở miệng, tràn ngập.
Đông...
Mà lúc này, lại một tiếng động vang lên.
- Ai?
Mục Vân dừng động tác, nhìn trong đại sảnh.
- Là ta, Vân lang...
Lần thứ hai một tiếng nũng vang lên, Mạnh Tử Mặc hiện tại đỏ mặt.
Nếu bị tỷ muội khác nhìn thấy, nàng lén lút tới tìm Mục Vân, như thế nào cho tốt?
Chỉ thấy trong đại sảnh, một thân ảnh trèo qua cửa sổ mà vào, nhìn Mục Vân.
Giường bị tấm màn che khuất, một đạo thân ảnh đi đến.
Mục Vân lộ ra một cái đầu, nhìn thân ảnh kia, chỉ cảm giác trong lòng càng quay cuồng.
- Duẫn nhi!
Tiêu Doãn Nhi hiện tại, mặc váy màu hồng phấn, tóc dài tung bay, nhìn Mục Vân, ôn nhu nói:
- Ta muốn đến xem chàng...
Lời này dứt lời, Tiêu Doãn Nhi cúi đầu.
- Đến thì tới, cùng nhau đi?
Hả?
Cùng nhau?
Kéo ra rèn giường, Mạnh Tử Mặc a một tiếng, sắc mặt Tiêu Doãn Nhi càng đỏ bừng.
Mục Vân mặc kệ ba bảy hai mươi mốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận