Vô Thượng Thần Đế

Chương 2103: Cùng Chung Mối Thù

- Phụ trách?
Hà Tử Dục quát:
- Phụ trách cái gì?
- Đệ đệ ngươi đắc tội Mục Vân, dẫn đến chúng ta không thể tiến vào bí tàng, chuyện này, bởi vì đệ đệ ngươi mà lên, tự nhiên cần hắn giải quyết.
- Đúng đấy, dám làm dám chịu.
- Đừng chậm trễ chuyện của người khác, bí tàng mở ra, chúng ta đều muốn tìm tòi hư thực.
- Bởi vì đệ đệ ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn, chậm trễ đi rất nhiều ngày.
- Hà Tử Dục, chi dù ngươi là thiên chi kiêu tử Sinh Tử tông, chẳng lẽ muốn đối địch với tất cả mọi người chúng ta?
Ngay hiện tại, đám người cũng bị chọc giận.
Lúc đầu bị Mục Vân sử dụng làm vũ khí, đã rất không thoải mái.
Hiện tại, nhìn thấy Hà Tử Dục tựa hồ muốn bảo đảm đệ đệ của minhg, mọi người càng tức giận.
Từ chối đến, từ chối đi, có ý gì?
Mà ngay hiện tại, Hà Tử Nhiên đi ra từ bên trong Hà phủ.
Đang vẽ vòng tròn trên bụng mỹ nữ, đột nhiên bị kêu đi ra, trong lòng của hắn rất khó chịu.
Thế nhưng nhìn thấy ngoài cửa Hà phủ có hơn nghìn thân ảnh xúm lại, hắn giật cả mình, nhìn đám người, lại nhìn đại ca của mình một chút.
- Đại ca, chuyện gì xảy ra?
Hà Tử Nhiên nhìn đại ca mình, dò hỏi.
- Chuyện gì xảy ra? Ngươi còn hỏi ta chuyện gì xảy ra?
Hà Tử Dục nhìn mấy chữ khắc trên đá, nói:
- Đây có phải là chuyện tốt ngươi làm hay không?
Nghe đến lời này, Hà Tử Nhiên run rẩy.
- Ca, Mục Vân kia khinh người quá đáng.
Hà Tử Nhiên nắm chặt song quyền, nói:
- Ban đầu bảo ta lăn ở trước mặt mọi người, một hơi này, ta chỉ làm như vậy, thế nào rồi?
- Ngu không ai bằng.
Sở Thiên Vận hiện tại đứng ra, nói:
- Hà Tử Nhiên, nếu là ngươi làm, ngươi liền ăn hết hòn đá này, chúng ta sẽ mở ra bí tàng.
- Đại ca...
Hà Tử Nhiên hiện tại nhìn Hà Tử Dục, hai mắt đầy vẻ cầu khẩn.
Hắn không nghĩ tới, mình chỉ viết tám chữ, thế mà chịu khuất nhục như thế.
- Sở Thiên Vận.
Hà Tử Dục quát:
- Đừng khinh người quá đáng, đệ đệ ta làm sai chuyện, xin lỗi là được, ngươi để Mục Vân ra, ta tự mình bồi tội cho hắn.
- Không cần!
Sở Thiên Vận cường ngạnh nói:
- Ta đã nói rất rõ ràng.
- Nói rất rõ ràng rồi?
Hà Tử Dục lại lạnh lùng nói:
- Đây là đệ đệ ta, Hà Tử Dục, ai dám động đến hắn?
Vừa nghe lời này, Hà Tử Dục thể hiện rõ thái độ, muốn đối địch với đám người.
Nghe đến lời này, đám người vây quanh bên ngoài Hà phủ giờ khắc này đều tiến lên.
Tới tới lui lui giày vò, cũng bởi vì tấm bia đá này.
Hiện tại, bất luận như thế nào, Hà Tử Nhiên đều phải trả giá thật lớn.
Bọn hắn cũng không muốn bởi vì Hà Tử Nhiên, khiến cho cơ hội tiến vào đến bí tàng cũng không có.
- Các ngươi ai dám động đến hắn?
Nhìn thấy đám người tiến lên, Hà Tử Dục lần nữa quát.
- Hà Tử Dục, ngươi biết, cử động lần này không sáng suốt!
Sở Thiên Vận vung tay.
Liễu Phong Vân, Trác Vũ, Ninh Vân mấy người đứng ra.
Trận thế như thế, khiến cho mọi người tại chỗ cảm giác được khí thế giương cung bạt kiếm.
Hà Tử Nhiên hiện tại bị dọa đái ra quần.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, mình chỉ khắc tám chữ, thế nhưng lại dẫn tới nhiều người đến xuất đầu vì Mục Vân.
Gia hỏa này lúc nào, thu phục tâm đám người rồi.
- Hà Tử Dục, ngươi phải biết, chính ngươi không cách nào chống cự lại chúng ta, so với việc ở nơi này lãng phí thời gian, chẳng bằng để đệ đệ ngươi nuốt vào tấm bia đá này, chỉ cần Mục Vân thả ra một hơi này, ngày sau, ngươi muốn làm sao đối phó hắn, không liên quan gì đến ta.
Sở Thiên Vận lần nữa mở lời.
Nghe đến lời này, trong lòng mọi người càng mang theo vẻ lạnh lùng.
- Ngươi nằm mơ!
Hà Tử Dục tự nhiên không chịu nhường cho.
- Chậm đã!
Nhưng ngay lúc này, Hà Tử Nhiên mở miệng.
- Ta ăn!
Nghe đến lời này, đám người cũng thở ra một hơi.
Hà Tử Dục lại giữ chặt đệ đệ.
- Tử Nhiên.
- Ca, ta ăn.
Hà Tử Nhiên gật đầu nói:
- Mục Vân muốn để ta khó coi, ta cho hắn nhìn, chuyện này, không thể đối địch với mọi người.
Hà Tử Nhiên vừa dứt lời, không nói lời gì, tiến lên, đến trước bia đá kia.
- Các ngươi đã muốn để ta ăn, ta se ăn cho các ngươi nhìn.
Vừa dứt lời, Hà Tử Nhiên tung một chưởng đập nát bia đá, tro bụi dấy lên, Hà Tử Nhiên không nói hai lời, từng ngụm nuốt hết những bột phấn kia vào trong bụng.
Thấy cảnh này, đám người trầm mặc không nói.
- Hảo khí phách.
Nhưng ngay hiện tại, một tiếng vỗ tay khen hay vang lên.
Mục Vân đi ra từ trong đám người.
- Mục Vân!
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân, Sở Thiên Vận cùng Hà Tử Nhiên biểu lộ không đồng nhất.
- Sở công tử, hiện tại, có thể mở ra trận pháp.
Mục Vân khom người cười nói:
- Ta chỉ muốn nói cho có ít người, có mấy lời, không thể nói lung tung, nói ra, mình sẽ gánh chịu, vậy thì cần tự mình nuốt trở về.
- Ngươi...
Hà Tử Dục hừ một tiếng, nói:
- Mục Vân, ta ghi nhớ ngươi! Nếu ngươi không cách nào mở ra trận pháp, hậu quả ngươi biết.
- Vậy phải mượn dùng Hà phủ dùng một chút.
Mục Vân vừa dứt lời, cũng không để ý tới đám người Hà Tử Dục, Hà Tử Nhiên, phi thân lên.
Trong chốc lát, hai tay của hắn xuất hiện từng trận phù.
Những trận phù kia tụ tập lại, ngưng tụ thành một bàn tay tham thiên.
Oanh...
Bàn tay đập xuống, toàn bộ Hà phủ không còn sót lại chút gì.
Đại địa không ngừng oanh minh.
Nơi xa, một thân ảnh, đột nhiên bay lên.
- Sở công tử, còn mời trở lại Thiên Ngoại lâu, chuẩn bị mở ra đại trận, chuyện cụ thể, ta sẽ báo cho từng người.
Phương xa, tiếng Bích Thanh Ngọc vang lên.
Oanh...
Mà ngay hiện tại, phương hướng Vũ các, một tiếng oanh minh vọt thẳng lên trời, khói báo động khuếch tán ra.
Đồng thời, phía trên Trích Tinh tháp cũng cuồn cuộn bụi mù.
Mục Vân hiện tại nhìn đám người, nói:
- Các vị, mở ra bí tàng, toàn bộ Vẫn Tinh thành sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, có lẽ, những huyết nhân kia sẽ dị động, hi vọng mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Cái gì!
Nghe đến lời này, đám người khẩn trương.
Đám người vây quanh ở nơi này xem náo nhiệt cũng vội vàng tản ra.
Hiện tại cần tìm đồng bạ, để ứng đối hết thảy khả năng phát sinh.
Bên trong bí tàng, đến cùng có cái gì, ai cũng không biết.
Nhưng đám người hiểu rõ, một tòa bí tàng lớn như vậy tiềm ẩn thành Vẫn Tinh dưới, mà Vẫn Tinh thành tàn tạ không chịu nổi, thế nhưng có thể để cho những huyết nhân kia không dám lộ diện, đủ để nhìn ra, nơi đây không giống bình thường.
Tất cả mọi người hiện tại bắt đầu khuếch tán ra, từng người không dám nhiều lời.
Mà Mục Vân hiện tại tập trung tinh thần, nhìn dưới chân.
Đại địa bắt đầu rạn nứt, từng trận phù thông qua trận nhãn khuếch tán ra.
Chuyện hắn một người không cách nào làm được, bốn vị tiên trận tông sư liên thủ lại có thể làm được.
Mà cùng lúc đó, đám người Sinh Tử tông kia cũng lẩn tránh.
- Tử Nhiên, việc này, sẽ không bỏ qua như vậy, chuyện này, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái kết quả vừa lòng.
Hà Tử Dục lạnh lùng nói:
- Hắn dám để cho ngươi nuốt thạch bi, ta sẽ để hắn trả lại gấp mười gấp trăm lần.
- Ừm!
Hà Tử Nhiên gật đầu nói:
- Đại ca, ta biết, nếu không phải đám người Sở Thiên Vận, vẻn vẹn một tên Mục Vân, hắn là cái thá gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận