Vô Thượng Thần Đế

Chương 2153: Nội đấu hạ dược

Phù một tiếng, đầu của Dương Thận kia dọn nhà.
- A...
Toàn trường đầy huyết tinh, thấy cảnh này, Mạnh Tiểu Nhiễm nhất thời a a a kêu to lên.
- Cho ngươi, Kim Dương đan cho ngươi, một người một vạn khỏa, ta cho, ta cho!
Mạnh Tiểu Nhiễm đã bị dọa sợ vỡ mật.
Mục Vân căn bản không biết thân phận của nàng, thân phận của nàng ở bên trong Huyết Sát thần giáo có thể giúp nàng thu hoạch được hậu đãi cực lớn, nhưng bây giờ, Mục Vân căn bản không thèm chịu nể mặt mũi.
- Hết thảy bảy người, giảm giá cho các ngươi, mười vạn khỏa Kim Dương đan đi.
Bảy người, một người một vạn, không phải bảy vạn sao?
Mục Vân thế mà muốn mười vạn.
Thấy cảnh này, mấy người đều giật mình.
- Thế nào? Không nguyện ý cho?
- Ta cho!
Mạnh Tiểu Nhiễm hiện tại cơ hồ chịu đựng để cho mình không nổi giận, thế nhưng nhìn thấy ý cười trên mặt Mục Vân, nàng thực sự có chút khó mà chịu đựng.
Mục Vân này thực sự quá đáng ghét.
Chỉ là hiện tại, Mục Vân mặc kệ.
Mười vạn khỏa Kim Dương đan tới tay, Mục Vân gật đầu nói:
- Các vị, sau này còn gặp lại, ta nói lời giữ lời, quyết định sẽ không giết các ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, rời đi, ba bước hai bước, biến mất không thấy gì nữa.
Mạnh Tiểu Nhiễm hiện tại mới thở ra một hơi.
- Phế vật, phế vật!
Mạnh Tiểu Nhiễm mắng Tất Huyền bên người, quát:
- Không phải ngươi nói cái gì, ngươi là nhị phẩm Kim Tiên, ngay cả tam phẩm Kim Tiên đều không phải đối thủ của ngươi cùng Dương Thận? Hiện tại thế nào? Chỉ là một nhất phẩm Kim Tiên đã để hai người các ngươi một chết một bị thương?
Mạnh Tiểu Nhiễm cười lạnh nói:
- Chỉ bằng thực lực hai người các ngươi, còn muốn ta cầu gia gia lấy một mai cửu chuyển ngọc tâm đan cho các ngươi, ta nhìn các ngươi chính là nằm mơ!
Khóe miệng Mạnh Tiểu Nhiễm mang theo vẻ lạnh lùng.
- Ngươi...
Tất Huyền giật mình, nói:
- Mạnh tiểu thư, ta cùng Dương Thận hai người hiện tại bảo hộ an nguy của ngươi, thế nhưng đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Mạnh tiểu thư cũng phải biết, huống chi lần này, Dương Thận còn chết rồi...
- Ý của ngươi là trách ta?
Mạnh Tiểu Nhiễm khẽ nói:
- Hắn chết đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
- Thực lực không đủ, còn mưu toan để cho ta giúp hắn làm chuyện gì, quả thực không biết sống chết.
Nghe đến lời này, thân thể Tất Huyền ngăn không được run rẩy.
Thi thể Dương Thận còn chưa có lạnh, thế nhưng Mạnh Tiểu Nhiễm lại căn bản không quan tâm.
Nàng quan tâm chỉ là sinh tử của mình.
Hắn đột nhiên cảm giác, hảo hữu của mình chết rất không đáng.
Mà giờ khắc này, một bên khác, Mục Vân lại tiếp tục tiến lên.
Đám người Mạnh Tiểu Nhiễm chẳng qua là một khúc nhạc dạo ngắn. Hắn hiện tại mặc dù là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thế nhưng không có địa vị gì, treo một tên tuổi tam thập tứ phong, nhưng tình cảnh Lâm Văn Hiên hiện tại cũng không tốt, hắn xem như là đệ tử dẫn đầu tam thập tứ phong toán, thế nhưng bên trong Kiếm Môn, lại không có địa vị gì.
Tu luyện cần đan dược, dựa vào cướp đoạt mà đến, không thể nghi ngờ là tốc độ nhanh nhất.
Kim Dương đan, mấy ngày nay kiếm được mười mấy vạn khỏa, tốc độ như thế, ai có thể so sánh?
Tâm tình Mục Vân thật tốt, hiện tại chỉ hi vọng, đến nhiều thêm mấy người khiêu khích hắn, kia mới tốt.
Đương nhiên, cũng chỉ ngẫm lại thôi.
Bên trong Lạc Nhật sơn mạch, có đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cũng có đệ tử Huyết Sát thần giáo, hai phe chạm mặt, tuyệt đối không miễn được một trận chém giết.
Ban đêm, Mục Vân tìm một nơi nghỉ ngơi, không ngừng nuốt Kim Dương đan, khôi phục thực lực.
Đồng thời, cũng đang không ngừng tôi luyện kim thân của mình.
Cái gọi kim thân, chủ yếu chính là dựa vào Kim Tiên lĩnh ngộ tắc không gian, dùng lực lượng pháp tắc không gian tôi luyện thân thể của mình, chế tạo thành Kim Tiên thể.
Mà loại tôi luyện cùng lĩnh ngộ này cũng có đề thăng khá lớn đối với khống chế của võ giả về pháp tắc không gian.
Có thể nói là xúc tiến lẫn nhau.
Bực này đề thăng, không có đường tắt, chỉ có một bước tụ tập, cho nên Mục Vân cũng không ngừng đề thăng, không ngừng xây dựng thêm.
Cùng nhất thời, ban đêm giáng lâm, bên trong một sơn mạch bị người mở ra một thông đạo.
Trong sơn động, một thân ảnh lẳng lặng ngồi ngay ngắn.
Chính là Mạnh Tiểu Nhiễm ban ngày.
Không bao lâu, một thân ảnh đi tới, chính là Tất Huyền.
Tất Huyền nhìn Mạnh Tiểu Nhiễm, nói:
- Mạnh tiểu thư, chúng ta đã dựa theo địa đồ của ngươi, đi hơn nửa tháng, đi ngang qua Lạc Nhật sơn mạch, chỗ kia, khi nào có thể tới?
Nghe đến lời này, Mạnh Tiểu Nhiễm mở hai mắt ra, chậm rãi nói:
- Thế nào? Tất Huyền, ngươi đã chờ không nổi?
- Tự nhiên không phải.
Tất Huyền nói, trong tay xuất hiện một cái chén, trong chén đầy nước lọc, tản ra mùi thơm.
- Mạnh tiểu thư, đây là một kiện linh bảo ta trước đó ngẫu nhiên đạt được, tên là trú nhan linh tuyền, nước suối có thể khứ trừ mỏi mệt, trú nhan, triệt tiêu vất vả những ngày qua.
Tất Huyền nói, chắp tay dâng lên cái chén.
Ngay sau đó, Tất Huyền lần nữa nói:
- Ta sở dĩ hỏi Mạnh tiểu thư còn có mấy ngày, là bởi vì mấy vị sư huynh đệ đi theo đã không kiên nhẫn.
Nghe đến lời này, Mạnh Tiểu Nhiễm khẽ nói:
- Không kiên nhẫn? Ta cho thù lao gấp đôi.
- Mà lần này nếu thành công tìm tới chỗ kia, ta sẽ cầu tình gia gia cho các ngươi, luyện chế cho một người một kim phẩm tiên đan, cho các ngươi tăng cường thực lực.
- Đa tạ Mạnh tiểu thư.
Nghe đến lời này, Tất Huyền giống như nghe được niềm vui ngoài ý muốn, chắp tay cười.
- Hảo, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài trước đi.
- Ừm!
Tất Huyền nói, quay người ra ngoài.
Chỉ không bao lâu, Mạnh Tiểu Nhiễm nhìn bên ngoài, thở ra một hơi, bàn tay hơi động, một thùng gỗ xuất hiện trong sơn động, bàn tay vung vẩy, nước trong thùng gỗ không bao lâu đã nóng hôi hổi.
Mạnh Tiểu Nhiễm cởi quần áo, tiến vào trong thùng gỗ, thư sướng ngâm tắm.
- Đại ca thật là, để một nữ tử như ta tới tới lui lui chạy trong sơn dã, một chút không biết thương hương tiếc ngọc, mình lại không biết chạy đến địa phương nào đi.
Mạnh Tiểu Nhiễm nói:
- Chờ một chút đi, nhất định nói cho gia gia, để gia gia hảo hảo trừng trị hắn.
Răng rắc...
Nhưng trong lúc Mạnh Tiểu Nhiễm lẩm bẩm, trong sơn động vang lên tiếng cục đá vỡ vụn.
- Ai?
Mạnh Tiểu Nhiễm quay người, lại nhìn thấy Tất Huyền thế mà đứng ở sau lưng mình.
- A...
Mạnh Tiểu Nhiễm hét lớn một tiếng, nói:
- Tất Huyền, ngươi cút ra ngoài cho ta.
- Lăn ra ngoài?
Trên mặt Tất Huyền hiện tại lại lộ ra mỉm cười, nói:
- Mạnh tiểu thư, ta vừa rồi đưa cho ngươi nước, uống vào dễ chịu chứ? Nước này thế nhưng giá trị liên thành, ngươi uống xong, chẳng lẽ không cảm giác thân thể của mình hơi ngứa một chút?
- Ngươi...
Đột nhiên, Mạnh Tiểu Nhiễm chỉ cảm thấy thân thể khô nóng, nơi bí ẩn càng khó nhịn.
- Hừ, Dương Thận bởi vì ngươi mà chết, ngươi một chút lòng áy náy cũng không có, đêm nay, ngươi chuẩn bị trả giá đắt, hảo hảo hầu hạ ta đi.
Tất Huyền hừ một tiếng, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, nói:
- Nghe nói Mạnh tiểu thư từ nhỏ đến lớn được Mạnh Lãng Thiên chấp sự chăm lo từng tý, lần đầu tiên này là tiện nghi cho ta.
- Ngươi đừng tới đây, lăn đi.
Mạnh Tiểu Nhiễm quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận