Vô Thượng Thần Đế

Chương 2249: Dựa vào người không bằng dựa vào mình

Hắn thật sự rất phẫn nộ.
Muốn lập xuống căn cơ bên trong Huyết Sát thần giáo, nhất định phải có người của mình, những người này đều do một tay mình đề bạt, hiện tại sẽ chết hết, với hắn mà nói, là một đả kích trí mạng.
- Đáng ghét, Mục Vân khẳng định nhìn ra vấn đề gì, cho nên không kịp chờ đợi chạy đi!
La Uyên cũng thấp giọng mắng lấy.
Trừ Hàn Vũ đi theo, những người khác đều ở bên trong thành trì, Ma tộc, từ trước đến nay nuốt giết nhân loại, đề thăng thực lực mình, bọn hắn thích nhất chính là, cướp giết nhân loại, nam đều làm thịt, nữ là trước khoái hoạt, sau đó làm thịt.
Đám người lưu lại bên trong thành trì, khẳng định chạy không thoát.
Mà giờ khắc này, Cố Thanh Thanh mang theo mười mấy người nhị thập lục phong cũng là một mặt kinh ngạc.
Ma tộc!
Ma tộc thật xuất hiện.
Trong lòng Cố Thanh Thanh khó mà bình tĩnh.
Mục Vân cứu nàng một mạng.
Đỗ Nguyên cùng Xạ Vân giờ khắc này đã bị dọa sợ.
Bọn hắn nhìn thấy những Ma tộc kia, từng người, căn bản không phải bọn hắn có thể trêu chọc.
- Thanh Thanh, ngươi thế nào biết đến?
Quân Vô Ưu hiện tại nhìn Cố Thanh Thanh, nhếch miệng cười nói.
- Không phải ta biết, là Mục Vân biết.
Cố Thanh Thanh nhìn phương xa, nói:
- Hi vọng hắn có thể trốn được.
- Mục Vân...
Quân Vô Ưu không có mở miệng, bên trong ánh mắt lại mang theo một nụ cười nhàn nhạt, rất nụ cười quỷ dị.
Bên trong thành trì, mấy trăm tên đệ tử đến từ tam đại tông môn hiện tại biến thành thịt cá, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Ngưu Ma Vương ha ha cười nói:
- Bọn gia hỏa này quá yếu, ta vừa rồi hỏi thăm một chút, nơi này là Thiên La bí cảnh, đệ tử Kim Tiên và Đại La Kim Tiên của Huyết Sát thần giáo, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Vũ Hóa Thiên Cung đều ở nơi này lịch luyện.
Chúc Ma Vương cười hắc hắc nói:
- Có ý tứ, không nghĩ tới Nhiên Đăng lão đầu vây chúng ta ở một chỗ như vậy, nếu không có đệ tử mở ra cấm chế, chỉ sợ chúng ta còn muốn bị nhốt vạn năm.
Trên mặt Tuyết Ma Vương hiện tại chỉ có vẻ đạm mạc.
- Xem ra thánh thủ của Nhiên Đăng Phật Đà đã bị một trong những đệ tử lịch luyện đạt được, đừng để ta gặp được kia tiểu tử, nếu không, ta nhất định chặt xuống tay trái của hắn.
Nghe đến lời này, Ngưu Ma Vương cùng Chúc Ma Vương cũng không mở miệng.
Tam đại phật tôn Phật Vực, từng người đều rất cường đại, một tay trái của Nhiên Đăng đã phong ấn tam đại Ma Vương bọn hắn hơn vạn năm.
Vạn năm qua, bên trong Ma Ngục, không biết Ngưu Ma nhất tộc, Tuyết Ma nhất tộc, Chúc Ma nhất tộc bọn hắn như thế nào.
Bất quá chỉ có hai tình huống.
Bên trong tam đại Ma tộc, không cách nào lựa chọn ra Ma Vương mới, phát sinh nội đấu, bị thập ngũ đại Ma tộc khác tiêu diệt.
Hoặc chính là, tam đại Ma tộc xuất hiện ba vị Ma Vương mới, thay thế vị trí của bọn hắn, thành thành thật thật phát triển tiếp.
Thế nhưng vô luận là loại tình huống nào, đối ba người bọn hắn đều bất lợi.
Phong ấn vạn năm, ma khí trong cơ thể của bọn họ bị thánh thủ Nhiên Đăng Phật Đà hao mòn, đã tiêu hao hơn phân nửa, muốn khôi phục, trong thời gian ngắn là không thể.
Bên trong thập bát Ma tộc Ma tộc, trừ phi đối ngoại chinh chiến, bên trong vẫn tương đối hỗn loạn.
Mà Ma tộc tôn trọng lực lượng, lực lượng ai cường đại, người đó là Ma Vương.
Thực lực bọn hắn bây giờ, cho dù rời đi bí cảnh, trở lại bên trong Ma tộc, cũng không có khả năng trở thành Ma Vương.
Cho nên hai loại tình huống đối với bọn hắn mà nói, đều không phải chỗ tốt.
Duy nhất có thể làm chính không ngừng đề cao thực lực mình, khôi phục lại cảnh giới đỉnh phong, như thế, trở lại Ma Vực, bọn hắn vẫn y như là Ma Vương.
Tam đại Ma tộc giờ khắc này, ý nghĩ trong lòng thông thấu, không ngừng giết ra, cướp đoạt máu tươi.
...
Hô hô thở hổn hển, Mục Vân hiện tại thở dài một hơi.
Tam đại Ma Vương, quả nhiên đi ra.
Chỉ là không biết, tam đại Ma Vương hiện tại là cảnh giới gì.
Làm không tốt, các đệ tử lần này lịch luyện đều táng thân ở chỗ này.
Tốc độ Mục Vân chưa từng yếu bớt.
Vưu Thiên Tâm cùng La Uyên hai người kịp phản ứng, bọn hắn không có khả năng cứu ra đệ tử còn thừa, khẳng định sẽ phát tiết toàn bộ lửa giận trên người hắn, sẽ còn đuổi tới.
Cho nên hắn không thể dừng lại.
Đối mặt một trong hai người, đủ để cho hắn giật gấu vá vai, hiện tại đừng nói hai người đều đến.
Tốc độ dần dần tăng tốc, Mục Vân rời khỏi thành trì hơn nghìn dặm, cảnh trí quanh mình đã biến hóa rất nhiều.
Đến bên trong một tòa sơn mạch, Mục Vân dừng lại, đi bộ tiến vào bên trong dãy núi.
Dãy núi rất rộng lớn, là sơn mạch rộng rãi nhất Mục Vân bây giờ nhìn thấy.
Mà trong lúc đó, không ngừng có thân ảnh tới tới lui lui.
Mục Vân một thân một mình, rất dễ dàng gây nên người chú ý.
Không bao lâu, ba thân ảnh tạo thành một đoàn thể nhỏ nhìn thấy Mục Vân.
- Ngươi, dừng lại!
Ba người đi lên phía trước, nhìn Mục Vân, trong mắt đầy trêu tức.
- Gọi ngươi đấy, dừng lại, nghe chưa?
Nhìn thấy Mục Vân thế mà không để ý tới bọn hắn, trong mắt ba người mang theo lạnh lùng.
- Chuyện gì?
Nhìn ba người, Mục Vân đáp.
Ba tên Đại La Kim Tiên.
- Hắc hắc, không có chuyện thì không thể gọi ngươi sao?
Nam tử cầm đầu tóc dài rối tung ở sau ót, lắc lắc đầu, cười nói:
- Lấy ra hết Thuần Dương Đan trên người ngươi, không có Thuần Dương Đan, Kim Dương Đan cũng được?
- Đúng!
Ba tên nam tử vây quanh Mục Vân.
- Thuần Dương Đan?
Mục Vân cười.
- Các ngươi nhìn ta, giống như nắm giữ Thuần Dương Đan sao?
Bàn tay lắc lắc, khóe miệng Mục Vân mang theo một tia ý cười.
- Vậy xuất ra Kim Dương Đan đi.
Thuần Dương Đan là đan dược trân quý hơn Kim Dương Đan, thích hợp cảnh giới Đại La Kim Tiên khôi phục Tiên khí, đề cao cảnh giới, Mục Vân còn chưa tới Đại La Kim Tiên, xác thực không giống như có Thuần Dương Đan.
Ba tên đệ tử cải biến thái độ, Thuần Dương Đan không có, Kim Dương Đan cũng được.
- Thật có lỗi, không muốn cho.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Ta cần giữ Kim Dương Đan lại để tu luyện, cho các ngươi, quá lãng phí.
Nghe đến lời này, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt mang theo trêu tức.
Không muốn cho?
- Hắc hắc, tiểu tử, không phải do ngươi, không muốn cho, cũng phải cho.
Một người trong đó đi lên phía trước, bàn tay muốn khoác lên trên bờ vai Mục Vân.
Hưu...
Nhưng ngay hiện tại, một tiếng xé gió vang lên, phù một tiếng, tay của nam tử đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, máu tươi dâng trào.
Một màn này phát sinh quá nhanh, thẳng đến cánh tay nam tử biến mất, hắn mới phát hiện, la to, thân thể nhịn không được run rẩy.
Hai người khác giờ khắc này cũng một mặt kinh ngạc nhìn Mục Vân.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới, thế mà sẽ phát sinh loại chuyện này.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, sáu thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
- Các ngươi là ai?
Hai tên đệ tử khác nhìn sáu người, khẩn trương lên.
- Giết!
Một người cầm đầu không nói hai lời, hạ lệnh.
Ba thân ảnh không bao lâu bỏ mình.
Mà giờ khắc này, người cầm đầu nhìn Mục Vân, mỉm cười.
- Đa tạ.
Sáu người này, Mục Vân tự nhiên nhận biết, Thất Vũ Sinh của Bích Lạc hoàng tuyền tông, Kiếm Nhất Minh, Lệ Vân, Hạ Thiên Tề, Hứa Lâm, Mã Tây Lai, Kiều Sam sáu người, đến mức người còn lại, theo Kiếm Nhất Minh nói, khi lịch luyện tiến vào tuyệt địa, không cẩn thận chết rồi.
Mục Vân không có ấn tượng gì với Hoắc Nhiên, cũng không có để ở trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận