Vô Thượng Thần Đế

Chương 381: Chăn lớn cùng ngủ

- Sư tôn!
- Sư tôn!
- Sư tôn!
Trong phòng lớn, bọn người Tề Minh, Hoàng Vô Cực từng người mở miệng.
Nhìn Mục Vân, từ đáy lòng bọn hắn vô cùng vui vẻ, lúc này, không có gì làm cho bọn hắn vui vẻ hơn nhìn thấy Mục Vân!
- Ừm!
- Sư tôn, ta sai...
Mà đổi thành một bên, đầu Cảnh Tân Vũ sưng lên, vẻ mặt đau khổ nói.
Nhìn dáng vẻ hai vị mỹ nữ bên cạnh nổi giận đùng đùng, Mục Vân trừng mắt Cảnh Tân Vũ, cười hắc hắc nói:
- Ngươi không sai, ngươi làm gì có sai! Ta cho ngươi biết, nhanh đi tạo cho ta một ngủ giường lớn đủ cho ngàn người cùng nằm!
- A?
Nhìn thấy sắc mặt Cảnh Tân Vũ, mấy người cười vang.
- Được rồi, lần này trở về, ta có chính sự muốn làm!
- Mục đạo sư, đó là chính sự gì? Có phải là chuẩn bị mang ta đến cái gọi là Trung Châu đại lục xông xáo một lần không?
Hiên Viên Chá dẫn đầu nói.
- Không sai!
Mục Vân cười ha ha nói:
- Đúng là muốn dẫn các ngươi đi xông xáo một lần, thế nhưng không phải mang các ngươi đi xông, mà là đi chịu chết!
- A?
- A?
- Không cần!
Nhìn mấy người, Tần Mộng Dao giễu giễu nói:
- Mục đạo sư của các ngươi rất lợi hại, tru sát thiên tài hạng nhất của tam môn phái Thiên Tà đảo, Lục Ảnh huyết tông, Thánh Đan tông, hiện tại có lẽ toàn bộ người của Trung Châu đại lục đều muốn giết Mục đạo sư của các ngươi đấy!
- A?
- A?
Nghe thấy lời này, mấy người triệt để trợn tròn mắt!
- Giết rất tốt!
Cảnh Tân Vũ đột nhiên đứng lên, quát:
- Bắc Nhất Vấn Thiên kia, trừ cầm tên tuổi đệ tử thân truyền đệ nhất Thánh Đan tông trang bức ra thì còn biết làm gì?
- Còn có Lục Ảnh huyết tông Mạnh Quảng Lăng kia, xem ra cũng không phải là kẻ tốt lành gì, giết rất tốt!
Mấy người đối với Mục Vân, chỉ có sùng bái thật sâu, đáng hận lúc ấy bọn hắn không ở đó, không thể nhìn thấy một màn oanh liệt để người khiếp sợ kia.
- Được rồi, lần này trở về, ta có rất nhiều chuyện muốn làm, các ngươi trước chuẩn bị rút lui khỏi Nam Vân Đế Quốc đi, ta đi xử lý mấy chuyện khác!
- Vâng!
Nhìn Mục Vân mang theo hai vị sư nương rời khỏi, trong lòng mấy người nhảy cẫng.
- Nhanh, nhanh, nói cho mấy người Cổ Vũ Phàm, Lâm Chấp bọn hắn!
- Được rồi!
...
Rời khỏi Thông Thần các, Mục Vân mang theo hai vị nương mỹ kiều, đi bộ trên cố thổ ngày xưa, nhất thời cảm khái.
Một năm trước, hắn vừa tới Nam Vân thành, chỉ là muốn nhìn Mục gia một chút rốt cuộc là tình hình gì, mà giờ khắc này, lần nữa trở về, Mục Vân lại phát hiện, Mục gia đã trở thành lo lắng thật sâu trong lòng của hắn.
Gia gia Mục Đỉnh Thiên, phụ thân Mục Thanh Vũ.
Những người này, đều thành cấm địa không thể đụng chạm trong đáy lòng của hắn.
Đáng tiếc phụ thân hiện tại...
Đi tới ngoài đại môn Mục gia, Mục Vân mỉm cười, cất bước tiến vào.
Bây giờ, mặc dù Mục gia là gia tộc hiển hách của Nam Vân Đế Quốc, thế nhưng nhân khẩu thưa thớt, một trận chiến ba năm trước đây, tộc nhân Mục gia, chết thì chết, trốn thì trốn.
Lúc ấy, người Mục gia đều ở đây, nhưng duy chỉ có thiếu gia gia.
Mà bây giờ, gia gia trở về, tộc nhân cũng đã không còn.
- Các ngươi là...
- Chúng ta tới tìm Mục tộc trưởng!
- Các ngươi tìm Mục tộc trưởng nào?
- Hả?
Mục Vân sững sờ.
- Là lão tộc trưởng hay là tân tộc trưởng!
- Lão tộc trưởng? Tân tộc trưởng?
- Đúng, lão tộc trưởng là lão thái gia Mục Đỉnh Thiên, tân tộc trưởng là tộc trưởng Mục Lâm Thần.
Cái gì?
Nghe thấy lời này, Mục Vân sững sờ.
Trong đại viện Mục gia, hai bóng người đứng thẳng.
- Cha, ta đến bây giờ đều không kết hôn, ngươi bây giờ muốn ta thành thân, Ngài... Ngài cũng đừng khó xử ta!
Mục Lâm Thần đứng ở trong viện, vẻ mặt đau khổ nói.
- Cút! Đều cút đi!
Mục Đỉnh Thiên râu ria run rẩy, thở phì phò nói:
- Một hai, mỗi một thứ tốt, ngươi tranh thủ thời gian lấy năm sáu bảy tám phòng lão bà trở về cho ta, nếu không, ta đánh gãy chân của ngươi!
- Hiện tại Mục gia lớn như vậy chỉ một mình lão nhân ta, trống rỗng biết bao, tranh thủ thời gian thành thân, một năm sau, ta muốn ôm hai tôn tử, không, năm!
- Cha...
Mục Lâm Thần vẻ mặt cầu xin, bất đắc dĩ nói.
- Gia gia, ôm tôn tử nào có khó như vậy, sang năm ta để ngài ôm hắn bảy tám chín mười tôn tử!
Ngay lúc này, ngoài đại môn đột nhiên vang lên một tiếng cười cởi mở.
- Ai?
Mục Lâm Thần biến sắc, quay người nhìn lại, lại là sững sờ tại chỗ.
Mục Vân cũng sững sờ tại chỗ.
- Ta nên gọi ngài là nghĩa phụ hay là nhị thúc?
- Xú tiểu tử!
Mục Lâm Thần vừa định tiến lên ôm Mục Vân thì một bóng người đã dùng một bàn tay đập bay hắn, trực tiếp nhào về phía Mục Vân.
- Vân nhi, Vân nhi, hảo tôn tử của ta, thật là ngươi, thật là ngươi?
Hai tay Mục Đỉnh Thiên run rẩy, sờ lấy gương mặt Mục Vân, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống.
- Gia gia... Không phải ta đây đã trở về rồi sao?
Âm thanh Mục Vân có phần nghẹn ngào, nhìn Mục Đỉnh Thiên, cười hắc hắc nói.
- Gia gia không có bản lĩnh, để ngươi bị người bắt đi, hài tử tốt, nhất định chịu không ít khổ, đều do gia gia, gia gia hẳn nên canh giữ ở Lôi âm cốc, chờ ngươi ra.
Nghĩ đến lúc trước Mục Vân vì để cho hắn có thể ra ngoài, cam nguyện mạo hiểm, trong lòng Mục Đỉnh Thiên lại là tê rần.
- Ha ha... Không sao đâu, gia gia, những người kia sao có thể là đối thủ của tôn nhi!
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:
- Gia gia, không thể khóc, nếu không ngài sẽ rất mất mặt trước cháu dâu ngài!
- Cháu dâu?
Nhìn thấy hai mỹ nữ thanh tú động lòng người đứng phía sau Mục Vân, Mục Đỉnh Thiên cười ha ha nói:
- Tốt tốt, tiểu tử ngươi đúng là có tiền đồ hơn nhị thúc ngươi nhiều.
Một trận nói chuyện phiếm, mấy người tiến vào trong đại sảnh Mục gia.
Sau khi Mục Vân biết cha mình - Mục Thanh Vũ tuyệt không bỏ mình, trên mặt toát ra vẻ tươi cười.
Mà Mục Vân cũng kể lại kinh lịch trên đường đi của mình cho gia gia cùng nhị thúc nghe, chỉ là những mạo hiểm kia, đều bị hắn nói giảm bớt hết.
- Ha ha... Tốt, đêm nay cứ ở trong nhà, gọi những đồ đệ kia của ngươi tới, hiện tại gia gia cao hứng, phải uống một bữa no say với các ngươi, trong khoảng thời gian không có ngươi, những hảo đồ đệ kia của ngươi cả ngày thay phiên đến bồi gia gia, là hài tử không tệ!
- Vâng!
Hôm nay vừa tới Nam Vân thành, một ít chuyện cũng không sốt ruột đi làm.
Dứt khoát đêm đó, Mục Phong Hành, Tề Minh, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Cổ Vũ Phàm, Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Chá, Hoàng Vô Cực từng là học viên cửu ban của Mục Vân, toàn bộ đi tới Mục gia, xếp đặt buổi tiệc.
Đêm nay, Mục gia vô cùng náo nhiệt, toàn bộ cửu ban, nhớ lại chuyện lúc trước trong ban cấp, thỉnh thoảng cười ha ha, thỉnh thoảng đùa giỡn vui cười.
Ca đêm giữa bầu trời, thân thể Mục Vân lung lay, lặng lẽ lẻn vào trong một gian phòng.
Thừa dịp men say, Mục Vân lặng lẽ bò lên trên một cái giường lớn.
- Ra ngoài!
Chỉ là, trên giường một đạo quát lạnh tiếng vang lên, Mục Vân một giật mình, cười nói:
- Đại lão bà tức giận rồi sao? Tối nay tới bồi đại lão bà.
- Chàng vẫn nên đi bồi bồi Tâm nhi đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận