Vô Thượng Thần Đế

Chương 822: Giết thêm một tên

Điểm này, mới là chỗ kinh khủng nhất.
Thử nghĩ đi, tại thời điểm ngươi công kích đối thủ, hắn đột nhiên khống chế không gian xung quanh thân thể ngươi, để ngươi như hãm vào vũng bùn, thậm chí đột nhiên biến mất, xuất hiện sau lưng ngươi.
Ở trong đó, sơ ý một chút hoặc phản ứng chậm nhất giây, chính là bị giết.
Mục Vân đương nhiên thật sâu hiểu rõ điểm này.
Kim Minh một tay cầm kiếm, lao thẳng tới Mục Vân.
So kiếm thuật, kiếm tâm Mục Vân hiện tại không còn ở tầng năm như năm trước, mà là tầng bảy.
Lại thêm hắn sử dụng Khổ Tình Kiếm, nhất phẩm Hư Tiên khí.
Một kiếm quét ra, Khổ Tình Kiếm nháy mắt đem áp chế trường kiếm Kim Minh.
Trong chốc lát, Kim Minh đột nhiên biến mất trước mặt Mục Vân.
Nháy mắt, Mục Vân cảm thấy một trận sát ý băng lãnh đánh tới.
Cơ hồ không có chút do dự, Mục Vân rút kiếm trở về.
Đinh...
Tiếng kiếm reo thanh thúy vang lên, Mục Vân đón đỡ được một kiếm này, bước chân sau đạp một bước, Kim Minh đăng đăng đăng lui về sau không ngừng, trong miệng oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn vốn bị Mục Vân nổ rớt một tay, càng giao thủ cùng Thạch Châm, ăn Thạch Châm mấy quyền, giờ phút này căn bản khó mà chống đỡ.
Chỉ có mượn nhờ không gian xuyên toa, tránh né Mục Vân công kích. Thế nhưng làm sao biết, Mục Vân phản ứng nhanh chóng như vậy.
Hắn vẻn vẹn vừa mới xuyên qua sau lưng Mục Vân, Mục Vân trong khoảnh khắc đã kịp phản ứng.
- Lão hồ ly, nếu ngươi dưới trạng thái toàn thịnh, khi vừa xuyên qua không gian, có lẽ ta khó mà chống đỡ, thế nhưng giờ khắc này trên người ngươi mang thương, giết không được ngươi, ta chẳng phải sống uổng phí?
Mục Vân vừa dứt lời, kiếm ra có tiếng.
Tịch diệt kiếm tâm trong lúc ầm vang bay lên ra.
Mà cùng lúc đó, bốn phía thân kiếm, chín đạo nguyên khí cầu lúc này xuất hiện liên hoàn tụ tập xoay tròn, Mục Vân khẽ quát một tiếng, giết ra.
Thất tầng kiếm tâm khiến cho tốc độ cùng lực lượng trong công kích của Mục Vân đều đạt được đề thăng mấy lần.
Một kiếm này, xuyên thẳng mi tâm Kim Minh.
Chỉ là Kim Minh dù sao cũng là Vũ Tiên cảnh bát trọng, thực lực bản thân cường hãn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Nhìn thấy Mục Vân giết tới, trả lại một kiếm, chém ra!
- Muốn chết!
Đinh...
Kiếm cùng kiếm giao minh, thượng phẩm Thánh khí trong tay Kim Minh xuất hiện từng vết rách.
- Đáng chết!
Trong tay Mục Vân là nhất phẩm Hư Tiên khí, Thánh khí của hắn bị áp chế gắt gao.
Mà so với kiếm tâm của Mục Vân, kiếm thuật của hắn, quả thực không chịu nổi một kích.
Quan trọng nhất là, kiếm chiêu của Mục Vân, nhìn không có kết cấu gì, hoàn toàn bằng vào bản năng phản ứng làm ra công kích cùng phòng ngự. Nhưng chính là công kích và phòng ngự theo bản năng này để Kim Minh căn bản không có cách phản ứng.
- Mục Vân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Muốn chạy?
Nhìn thấy Kim Minh vứt bỏ trường kiếm trong tay, quay người rời đi, Mục Vân cầm kiếm tiến lên, đuổi theo.
- Chạy? Ngươi chạy trốn được sao?
Phù một tiếng vang lên, chỉ là chỗ cua quẹo, một tiếng âm lãnh vang lên, đầu Kim Minh rời không cổ bay ra.
Chết!
Nhìn đến người này, hai mắt Mục Vân ngưng lại.
Thạch Phá!
- Mục Vân, đã lâu không gặp!
- Đích thật đã lâu không gặp ta nghĩ, ngươi sẽ không hi vọng ta gặp được ngươi.
Thạch Phá cười hắc hắc nói:
- Lão bằng hữu gặp mặt, chúng ta vô luận như thế nào cũng nên hảo hảo tâm sự.
- Năm năm trước, ngươi là Vũ Tiên cảnh ngũ trọng, hiện tại mới lục trọng, không phải ngươi được xưng là một người tiến cảnh nhanh nhất từ xưa đến nay sao? Thế nào năm năm mà chỉ có tấn thăng một trọng?
- Dù sao cũng mạnh hơn ngươi, năm năm qua vẫn chỉ là Vũ Tiên cảnh lục trọng nhiều!
- Ngươi muốn chết!
Nghe đến lời này, Thạch Phá khó chịu.
Thân thể của hắn trong nháy mắt biến thành màu nâu đậm.
Màu nâu đậm mặt ngoài làn da như từng lân phiến bảo hộ, khiến cho thân thể của hắn nhìn rất cứng cỏi.
- A? Muốn bắt đầu đánh nhau sao?
Mục Vân giễu cợt:
- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thả ra tín hiệu, chuẩn bị chờ Thạch Châm chạy đến lại ra tay.
- Giết ngươi? Đâu cần gia gia của ta xuất thủ!
Thạch Phá cười lạnh nói:
- Nhận lấy cái chết!
Tiếng quát khẽ vang lên, Thạch Phá như một khối đá cứng, vọt tới Mục Vân.
Mục Vân dù sao là lục trọng, hắn cũng biết Đấu Chiến Thạch Khải của Thạch gia, phòng ngự có thể xưng cứng rắn như Huyền Vũ, nhưng Mục Vân cũng không né tránh.
Luận phòng ngự?
Luận tính bền dẻo?
Mục Vân không tin, thân thể của hắn đi qua long huyết Thất Thải Thiên Long cải tạo, tạo thành lưu ly kim thân bảy màu sẽ không sánh bằng Thạch Phá.
Hoa một tiếng vang lên, ánh sáng bảy màu xung quanh thân thể Mục Vân chói mắt óng ánh.
Trong nháy mắt ánh sáng kia xuất hiện, bao phủ toàn bộ thân thể Mục Vân.
Nhìn thấy Thạch Phá vọt tới, Mục Vân trong khoảnh khắc đụng vào.
Phanh...
Tiếng bành trầm thấp vang lên, Mục Vân vừa va chạm, giữa hai người thế mà bắn ra tia lửa vả âm thanh như kim loại va chạm.
Một tiếng kêu rên, khóe miệng Thạch Phá tràn ra một tia máu tươi, phịch một tiếng nện vào trên vách tường.
Mà đổi thành một bên, Mục Vân đâu bỏ qua thời cơ tốt bực này, lấn người bay lên, nghiền ép lên đi.
- Làm sao có thể!
Nhìn thấy Mục Vân vọt tới, Thạch Phá khó tin hô to.
Thạch gia Đấu Chiến Thạch Khải, thiên hướng phòng ngự, hình thành phòng ngự vô địch cứng rắn, căn bản không phá nổi.
Mục Vân này như thế nào làm được?
Hắn không biết Mục Vân như thế nào làm được, thế nhưng va chạm mãnh liệt ngạnh sinh sinh để thân thể của hắn không chịu đựng nổi, hắn lại có thể rõ ràng cảm giác được.
- So với ta cái gì? So cái gì ngươi đều muốn chết!
Mục Vân rút kiếm tiến lên, vẻ mặt lãnh ngạo.
Hắn nhất định phải cấp tốc giải quyết Thạch Phá, chỉ sợ Thạch Châm cũng đang ở xung quanh.
- Ta không tin!
Trên mặt Thạch Phá xuất hiện một tia xấu hổ, sao hắn lại có thể thừa nhận mình không sánh bằng Mục Vân, vậy khó chịu hơn giết hắn.
Tất cả mọi người là thiên tài, dựa vào cái gì thấp hơn người khác một đầu?
- Lười nhác nói nhảm cùng ngươi, Kim Sát mù quáng tự đại, mà ngươi lại là ngu.
Mục Vân lạnh lùng nói, lần nữa giết ra.
Thạch Phá và hắn có cảnh giới tương đương, lại thêm hắn lĩnh ngộ kiếm tâm được bảy thành, đã xem như thành hình.
Tốc độ một kiếm vô cùng nhanh, một kiếm đi qua để Thạch Phá trợn tròn mắt.
- Thạch Phá còn chưa có trở lại?
Cùng lúc đó, một bên khác, cách chỗ hai người giao chiến một bức tường, Thạch Châm lạnh lùng nói.
- Thạch Phá thiếu gia đi tới bên kia, theo đạo lý nên về rồi!
Một võ giả Thạch gia thấp giọng nói.
- A...
Mà ngay giờ phút này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
- Hỏng bét!
Nghe được tiếng kêu thảm, Thạch Châm biến sắc, vội vàng mang theo đám người lao nhanh mà đi.
Tuy là chỉ cách nhau một bức tường, thế nhưng đám người muốn đuổi tới cũng tốn hao mấy phút thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận