Vô Thượng Thần Đế

Chương 434: Cơ Hội Buôn Bán To Lớn (2)

Mục Vân dù nói thế nào cũng là con rể hắn, hiện tại Vương Tâm Nhã đã đến Đông Vân thành ở, mười ngày nửa tháng không trở lại một chuyến, đáy lòng của hắn đã sớm bất mãn.
Chỉ là bất mãn thì bất mãn, thế nhưng nhìn thấy nữ nhi hạnh phúc, hắn cũng vui vẻ, cho nên đối với Mục Vân, hắn cũng là hết sức quan tâm.
Mục Vân làm việc, từ trước đến nay là ra bài không theo lẽ thường, mà lại cả gan làm loạn, phách lối cuồng vọng, cho nên hắn rất là lo lắng.
Nếu không, lần trước Thánh Đan tông và Tụ Tiên các tề tụ Đông Vân thành, hắn cũng sẽ không ra mặt.
Từ trong đáy lòng, hắn đã công nhận người con rể này, muốn nhìn thử Mục Vân có thể dẫn dắt Vân Minh đi đến cường đại hay không.
Cho nên, hôm nay Mục Vân nói là có thể giải quyết vấn đề, không uổng phí một binh một tốt, thứ nhất, hắn cũng rất tò mò, Mục Vân đến cùng muốn như thế nào.
Thứ hai, hắn cũng hi vọng Mục Vân có thể thể hiện ra một mặt lợi hại của mình, cho hắn căng da mặt.
- Hắc Viêm Phích Lịch Đạn, ta mới nghiên cứu ra được!
- Tiểu tử ngươi, đúng là làm một ít kỳ môn tám đạo, có thể đi chút đường ngay thẳng hay không!
Vương Chí Kiệt thấp giọng quát nói:
- Nơi này đều là cao tầng Tam Cực điện, tiểu tử ngươi đừng cho ta mất mặt, tranh thủ thời gian thu lại.
- Viên thuốc lớn chừng ngón cái này của ngươi có thể có tác dụng gì?
- Nhạc phụ đại nhân...
- Tranh thủ thời gian đừng làm mất mặt!
Vương Chí Kiệt quát đang muốn ngăn cản Mục Vân.
Chỉ là, Mục Vân hiểu rõ, Hắc Viêm Phích Lịch Đạn này không nổ tung, Vương Chí Kiệt sẽ không tin tưởng vào mình.
Đứng dậy bay lên, Mục Vân đi thẳng tới phía trước quảng trường, toàn thân hắc y đứng ở vài trăm mét trước mặt Ma tộc, trong ánh mắt mang theo ý cười.
Đại quân Ma tộc tiến đánh Đông Vân thành, toàn quân bị diệt, tin tức liên quan tới Hắc Viêm Phích Lịch Đạn còn chưa thả ra, bọn sao hắn có thể biết chỗ lợi hại của Hắc Viêm Phích Lịch Đạn.
- Hắn muốn làm cái gì?
Nhìn Mục Vân phi thân lên, cả đám người đều ngẩn người.
Bất luận là đại quân Ma tộc, hay là đám người Tam Cực điện đều có phần không nghĩ ra.
Ma Cách cười lạnh, nhìn Mục Vân nói:
- Tuổi còn trẻ, chính là người đứng đầu một minh, mà lại nghe nói, Mục Vân, ngươi còn là một địa khí sư cực phẩm? Càng là một cửu tinh đan sư?
- Xem ra Ma tộc đối với ta vẫn là rất quan tâm mà!
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Nhưng mà, ngươi nói đúng, cũng không đúng, nhưng ta cũng lười giải thích với ngươi.
- Nga, thuận tiện nói cho ngươi, ta mới từ bên phía Vân Minh tới, Chiến âm gì kia đúng không? Rất lợi hại, không đủ, đáng tiếc hắn đã chết!
- Hả?
Nghe thấy lời này, lông mày Ma Cách nhíu lên.
- Không chỉ có như thế, ngoài Đông Vân thành, khắp nơi đều là thi thể chiến sĩ Ma tộc, xú khí huân thiên, nga, có ít thi thể đã nát, còn có chút đã thành tro, tìm không thấy, ngươi có muốn đi xem một chút hay không.
- Ăn nói bừa bãi!
Ma Cách đương nhiên sẽ không tin tưởng.
- Tin tưởng lát nữa sẽ có thám tử hồi báo, ta cũng lười giải thích với ngươi.
Mục Vân khoát tay, nói:
- Ma Cách Đại Ma Vương, ngươi rút quân sao?
- Rút quân?
Ma Cách cười ha ha nói:
- Mục Vân, thân là người đứng đầu một minh, ngươi làm sao lại đần độn như vậy?
- Ai...
Mục Vân thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Không rút, xem ra nơi này lại muốn thành một nơi hôi thối.
Hưu hưu hưu...
Xuất kỳ bất ý, Mục Vân vừa dứt lời, hai mươi viên Phích Lịch đạn đột nhiên rơi xuống, Hắc Viêm Phích Lịch Đạn chỉ có lớn chừng ngón cái, một ít Ma tộc chiến sĩ nhất thời ở giữa khẩn trương lên.
Chỉ là, hai mươi viên Hắc Viêm Phích Lịch Đạn rơi vào giữa đám người lại không có bất kỳ phản ứng gì, trong lúc nhất thời, đám người lại ngốc tại chỗ.
Một ít chiến sĩ Ma tộc thậm chí cầm viên Hắc Viêm Phích Lịch Đạn lên, xem xét tỉ mỉ.
- Ngươi đang giở trò quỷ gì?
Vương Chí Kiệt nhịn không được quát.
- A? Không có!
Mục Vân có phần bất đắc dĩ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, thật muốn ở chỗ này đánh sao?
- Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi có thể đánh bọn hắn lui ra sao?
- Tốt a tốt, thế nhưng ngài đừng trách ta nha!
Mục Vân gãi đầu một cái, bất đắc dĩ quay người, nhìn Ma Cách, cười nói:
- Ma Cách Đại Ma Vương, tiếp theo ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một trò hay!
- Cái gì?
- Bạo!
Chỉ là đột nhiên, Mục Vân quát khẽ một tiếng.
Rầm rầm rầm...
Ngay sau đó, từng âm thanh nổ vang đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.
Ba ngàn bóng người thân ở trước quảng trường Tam Cực điện nháy mắt bị tung bay.
Trong ma quân, thậm chí rất nhiều người còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm đã bị hôi phi yên diệt.
Ba ngàn Ma Quân dưới tiếng quát to này, nháy mắt sụp đổ, chỉ để lại một đống tàn chi đoạn xương cốt.
Thậm chí, hai Ma Tướng Niết Bàn cảnh đầu lĩnh cũng là thiếu cánh tay thiếu chân, nội tạng bị nổ ra.
Những thuộc hạ kia nhặt lên Hắc Viêm Phích Lịch Đạn, đương nhiên là ngay lập tức cho hai vị Ma Tướng đại nhân nhìn, chỉ là vừa xem xét đã muốn mạng của bọn hắn.
Lần nổ tung này, nháy mắt làm cho toàn bộ đại quân Ma tộc triệt để kinh ngạc đến ngây người, càng làm cho đám người Tam Cực điện kinh ngạc đến ngây người.
Đây là thứ gì?
- Ông trời của ta, con mắt của ta có phải hoa rồi không?
- A? Ngươi nói cái gì? Lớn tiếng chút!
- Mẹ nó, đây là cái quỷ gì?
Trong đám người vang lên từng tiếng kinh hô.
Cả ba người Vương Chí Kiệt cũng trợn mắt hốc mồm, hoàn toàn không biết vì sao.
Mục Vân phủi tay, nhìn Ma Cách đang lơ lửng giữa không trung, cười đùa nói:
- Nga, đúng, Ma Cách Đại Ma Vương, quên nói cho ngươi một việc, vừa rồi khi ta tiến vào Tam Cực điện đã thuận tay ném không ít cái đồ chơi này ở ngoài Tam Cực điện, cũng đại khái là gần trăm viên!
Nghe thấy lời này, Ma Cách biến sắc, vội vàng quát:
- Mau rút lui!
- Rút sao? Muộn rồi!
Mục Vân lắc đầu, mở miệng nói:
- Bạo!
Không thấy hắn có cử động gì, trong khoảnh khắc, ngoài sân rộng Tam Cực điện, thừa bảy, tám ngàn đại quân Ma tộc quay xung quanh Tam Cực điện triệt để trời đất quay cuồng.
Chỉ là trong lúc trời đất quay cuồng này, mạng nhỏ của bọn hắn cũng không còn.
Trong chớp mắt, gần vạn Ma quân, bởi vì Hắc Viêm Phích Lịch Đạn to chừng ngón tay cái trong tay Mục Vân, đúng là hoàn toàn biến mất.
Nhìn bên cạnh trụi lủi đứng hơn mười vị Ma Tướng, sắc mặt Ma Cách âm trầm đáng sợ.
Viên thuốc màu đen kia rốt cuộc là thứ gì? Lại có uy lực lớn như vậy.
- Mục Vân, để mạng lại!
Ma Cách triệt để lâm vào nổi giận.
- Lấy mạng? Mạng của con rể mệnh ta là ngươi có thể cầm sao?
Vương Chí Kiệt cười lạnh một tiếng, trực tiếp bước ra một bước, đi tới trước mặt Mục Vân.
- Ta cũng không đánh với ngươi, ngươi đã là Niết Bàn cảnh ngũ trọng, khi dễ nhất trọng như ta, tính là cái gì?
Mục Vân một bước lui lại, đứng sau lưng Vương Chí Kiệt.
Bộ dáng vô sỉ kia làm Ma Cách càng thêm phẫn nộ.
- Tiểu tử ngươi, không nhìn ra, có hai tay, lát nữa cho ta thêm một ít những viên thuốc viên đen này!
- A?
Mục Vân buồn khổ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, Hắc Viêm Phích Lịch Đạn này quả thực rất đắt, thật không thể cho, nếu cho Vân Minh ta sẽ triệt để sụp đổ.
- Ta mua còn không được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận