Vô Thượng Thần Đế

Chương 3965: Bại Cổ Lương Sinh

Phốc...
Đột nhiên, một tiếng hộc máu truyền ra từ trong lôi đài, một thân ảnh rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Chính là Cổ Lương Sinh.
Hắn mặc dù tu hành Bất Diệt Thánh Kim Quyền uy lực bá đạo, nhưng lúc trước thừa nhận bát quyền chi cảnh của Mục Vân công kích, đã không phải ở trạng thái toàn thịnh.
Hắn thật sự khó có thể lý giải, vì sao Mục Vân còn có thể thi triển lần thứ hai?
Mục Vân chỉ là Thánh Hoàng trung vị cảnh, Thánh Hoàng cực vị cảnh hắn đều không thể làm được điểm này.
Nhìn Cổ Lương Sinh có chút không cam lòng, Mục Vân cũng không có quá nhiều vui sướng khi chiến thắng.
Hắn hao phí mười mấy năm thời gian, lại tu hành Bát Tí thiết quyền trong sinh tử bí các, nếu bại trước Cổ Lương Sinh, vậy mới thật sự là kỳ quái.
- Ta thua...
Cổ Lương Sinh hiện tại cúi đầu cao ngạo, trong mắt không còn thần thái nữa.
- Đáng ghét...
Dưới đài, Sài Tranh nhìn thấy một màn này, nhịn không được hai đấm nắm chặt, giận dữ mắng:
- Cổ Lương Sinh này, là phế vật sao?
- Cư nhiên lại bại trong tay Mục Vân?
Chỉ là, khi hắn nói lời này, đột nhiên nghĩ lại, mình vừa rồi cũng bại trong tay Mục Vân, Sài Tranh chỉ có thể âm thầm tức giận, nhưng lại không có biện pháp.
Mục Vân hiện tại đi xuống lôi đài.
Lần này, Cổ Vân Phi nhìn vị tiểu sư đệ này, hoàn toàn bị kinh hãi.
Thánh Hoàng trung vị cảnh, đánh bại Cổ Lương Sinh Thánh Hoàng cực vị cảnh.
Đây không phải là thiên tài, đây là yêu nghiệt.
- Lợi hại!
Cổ Vân Phi hiện tại nhịn không được tán thưởng nói:
- Bây giờ ta ngược lại hy vọng ngươi đạt tới cảnh giới Thánh Tôn, cùng ta giao thủ thử xem một chút, ta thật sự rất chờ mong ngươi vào cảnh giới Thánh Tôn.
- Đã như vậy, ta phải tăng nhanh tu hành, đuổi kịp nhị sư huynh.
Mà hiện tại, Y Duyệt đang ở trên lôi đài.
Đối thủ của nàng chính là Ứng Diệu của đệ ngũ phong.
Ứng Diệu kia là đệ tử đứng đầu Thánh Hoàng cực vị cảnh của ngũ phong, thực lực sâu không lường được, bất quá Y Duyệt dù sao cũng là Thánh Hoàng cực vị cảnh.
Hơn nữa lúc trước, Cổ Vân Phi rõ ràng rất tự tin đối với Y Duyệt, nghĩ đến Y Duyệt sẽ không thua.
Trận chiến này chấm dứt, cũng chỉ còn lại có mười người.
Mà mười người này, không ai là nhân vật đơn giản.
Ầm...
Đúng lúc này, một lôi đài bộc phát ra tiếng nổ vang, đinh tai nhức óc.
Một thân ảnh nhất thời bị hất bay, miệng phun ra máu tươi, ngất đi.
- Bặc Dịch thắng.
Nương theo trọng tài tuyên bố, Bặc Dịch của đệ nhất phong, từng bước từng bước đi xuống lôi đài.
- Ngươi cư nhiên thua?
Nhìn Cổ Lương Sinh, Bặc Dịch có chút kinh ngạc.
- Bát tí thiết quyền của Mục Vân, quá mạnh, ta bại...
Cổ Lương Sinh cắn chặt môi, thấp giọng thở dài.
- Không phải hắn quá mạnh.
Bặc Dịch hiện tại lại hờ hững nói:
- Mà là ngươi quá yếu, phế vật!
- Ngươi......
Bặc Dịch cùng hắn mặc dù đều ở đỉnh núi thứ nhất, nhưng trước kia, hắn vẫn bị Bặc Dịch áp chế.
Mà lần này, bại bởi Mục Vân một Thánh Hoàng trung vị cảnh, biết được Bặc Dịch sẽ càng mượn cơ hội trào phúng hắn.
Nhưng trong lòng Cổ Lương Sinh hiểu được, thắng làm vua thua làm giặc, hắn không còn lời nào để nói.
- Nếu để cho ta gặp được hắn, nhất định sẽ để cho hắn sống không bằng chết, không phải vì ngươi!
Bặc Dịch thản nhiên nói:
- Là vì thể diện của đệ nhất phong.
- Tào Hạ Phi sư huynh chiến thắng Cốc Thanh Dực, trở thành đệ nhất Thánh Tôn bảng, đệ nhất phong chúng ta ở cảnh giới Thánh Tôn, triệt để chiến thắng tông chủ phong, cho nên đệ tử cảnh giới Thánh Hoàng, cũng không thể thua.
Bặc Dịch hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Cổ Lương Sinh hiện tại trong lòng thầm tức giận, nhưng lại không còn lời nào để nói.
- Nếu ngươi gặp được Mục Vân kia, liền biết...
Cổ Lương Sinh khẽ thở dài trong lòng.
Tỷ thí vẫn tiếp tục như cũ.
Hiện tại, trên mười lôi đài, nhao nhao chấm dứt.
Top 10 ra đời!
Mà lần này, trong top 10, tông chủ phong, Mục Vân cùng Y Duyệt hai người.
Bặc Dịch và Lục Vũ của phong thứ nhất.
Vũ Hồng Dương ở phong thứ hai.
Chu Nhạc của phong thứ ba, Lương Văn Tuyên của phong thứ tư.
Ngoại trừ ba người còn lại, cùng với Mục Vân, mấy người đó đều là hạng người thanh danh hiển hách, thuộc về hàng thiên tài trong đệ tử cảnh giới Thánh Hoàng của nội sơn.
Giao chiến như vậy, thúc đẩy rất lớn sự nhiệt tình của đệ tử ngoại sơn.
Tu võ là gì?
Không phải vì bảo vệ mình, được vạn người kính ngưỡng sao?
Chỉ có đến Thánh Hoàng, bọn họ mới có cơ hội đứng ở lôi đài kia, phân ra cao thấp mạnh yếu.
- Tiểu sư đệ, đối thủ kế tiếp, đều là ngoan nhân.
Y Duyệt hiện tại nuốt một viên Thánh Đan khôi phục thể lực, dặn dò:
- Ngươi phải cẩn thận, vạn nhất đụng phải Bặc Dịch, Lục Vũ của đệ nhất phong, bọn họ nhất định sẽ đối phó ngươi.
- Ta hiểu!
Mục Vân gật gật đầu.
Tuy nói như thế, chẳng qua, năm danh ngạch kia, hắn tuyệt đối không có khả năng buông tay.
Kỳ ngộ trong Cổ Đồng sơn, còn tiềm lực thăng cấp Thánh Tôn, làm cho hắn không cách nào dứt bỏ.
- Vòng cuối cùng bắt đầu.
Bạch Tu trưởng lão hiện tại lần nữa lên đài.
Võ trường trong cốc hiện tại được chia làm năm tòa lôi đài, diện tích rộng lớn, mười thân ảnh, nhất nhất đi tới lôi đài.
Mười người này, nhất định là hào quang vạn trượng.
- Tỷ thí kế tiếp sẽ càng thêm hung hiểm, cho nên các ngươi tự mình cẩn thận, mỗi người khi nghĩ đến danh ngạch Cổ Đồng sơn, đừng quên, các ngươi đều là đệ tử Tiêu Dao Sơn.
Bạch Tu trưởng lão dứt lời, bàn tay vung lên, nhất thời hóa thành mười đạo quang đoàn, xuất hiện trước mặt mười người.
- Nếu chuẩn bị xong, vậy thì bắt đầu đi.
Bạch Tu trưởng lão dứt lời, mười người nhất nhất đi ra, một con số xuất hiện trước người mặt.
- Số 1!
Mục Vân nhìn số trước người, ánh mắt dừng ở trên người một số một khác.
- Bặc Dịch!
Ánh mắt liếc qua, một đạo thân ảnh kia, một đôi mắt đã nhìn hắn chằm chằm.
- Thật đúng là trùng hợp.
Mà ở bên cạnh Bặc Dịch, một thân ảnh thon dài hiện tại sáng ra con số của mình, vừa hay là số hai.
Mà người thứ hai, chính là Y Duyệt.
- Xem ra đệ nhất phong cùng tông chủ phong chúng ta, thật đúng là hữu duyên.
Lục Vũ nhếch miệng cười cười nói.
- Bặc Dịch, tiểu tử kia có thể đánh bại Cổ Lương Sinh, ngươi cẩn thận, đừng để lật thuyền trong mương.
- Có tâm tư này, ngươi vẫn lo lắng mình mới tốt, Y Duyệt kia, cũng không dễ đối phó.
Bặc Dịch lạnh nhạt nói:
- Nếu thua Mục Vân, ta cũng không cần ở trong Tiêu Dao sơn này.
- Đã như vậy, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở Cổ Đồng Sơn.
Lục Vũ hiện tại có vẻ cực kỳ tự tin.
Mà ánh mắt Bặc Dịch hơi lạnh, nhìn về phía Mục Vân.
- Để đệ nhất sơn của ta mất mặt, con đường của ngươi chỉ đến đây thôi.
Bặc Dịch lạnh lùng nói:
- Nhìn thấy hy vọng gần trong gang tấc, cứ như vậy bị diệt, trong lòng cảm thấy thế nào?
- Hy vọng của ai tan vỡ, chỉ sợ còn không nhất định.
Mục Vân mỉm cười, không nói nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận