Vô Thượng Thần Đế

Chương 3623: Sinh Tử Bí Các (1)

Hỏa Thần Đỉnh bi minh một tiếng, hóa thành lưu quang, trốn vào thân thể hắn, sau khi hắn trúng mị hoặc nguyền rủa, ngay cả Hỏa Thần đỉnh cũng không thả ra được.
- Chính là hiện tại.
Ánh mắt Mục Vân đầy lạnh lẽo, dâng lên sát ý ngập trời, bàn tay kình thiên, trên trời sấm sét ầm ầm, lôi đình cuồn cuộn hóa thành một đạo kiếm khí hình bán nguyệt, muốn chém xuống.
Dương Đỉnh Thiên luống cuống, hắn thật sự luống cuống, nếu như một kiếm này chém xuống, hắn tất phải chết không thể nghi ngờ.
- Vũ Ti Hóa Kiếm, phi kiếm hoành không.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Đỉnh Trời lạnh lùng quát một tiếng, Kiếm Vũ Trận phát động, một màn hoành tráng vạn kiếm ngang trời, lại lần nữa hiện ra.
Hắn trúng mị hoặc nguyền rủa, không cách nào thi triển công pháp chiêu thức, cũng không thể phóng thích pháp bảo, nhưng vẫn có thể thi triển trận pháp.
- Mục Vân, ngươi dám động đến ta, ta sẽ giết ngươi, nhiều nhất chúng ta đồng quy vu tận.
Dương Đỉnh Thiên Mục tận liệt, vạn kiếm ngưng không, sắp giết ra.
Hắn không muốn đồng quy vu tận, bởi vì hắn không muốn chết, hắn tin tưởng Mục Vân cũng sẽ không lỗ mãng, khí tức mị hoặc nguyền rủa, nhiều nhất còn có thể kéo dài vài giây, cho hắn thêm vài giây thời gian, cũng không cần sợ hãi cái gì nữa.
- Lôi Đình Bán Nguyệt Trảm, giết.
Mục Vân bạo quát lên, vung tay lên, kiếm khí hình bán nguyệt, xen lẫn lôi đình cuồn cuộn, từ trên trời chém giết mà đến, chém thẳng Dương Đỉnh Thiên.
- Được rồi, tốt, tốt! ngươi muốn đồng quy vu tận, ta cùng ngươi đồng quy vu tận.
Dương Đỉnh Thiên phát ra một tiếng gầm gừ bi phẫn, không ngờ Mục Vân hung ác như vậy, cư nhiên muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Đã như vậy, không có gì để nói, Dương Đỉnh Thiên cũng không nói nhảm, bấm quyết vừa động, vạn kiếm đồng loạt xuất ra, kiếm khí xuy xuy rung động, điên cuồng hướng Mục Vân tập kích mà đi.
Mục Vân vì thi triển Lôi Đình Bán Nguyệt Trảm, thân thể không có bất kỳ phòng bị gì, đợt mưa kiếm này tập kích, đủ để bầm thây hắn vạn đoạn.
Mọi người vây xem, toàn bộ khiếp sợ, điên rồi, thật sự điên rồi, đánh đến bây giờ, Mục Vân cùng Dương Đỉnh Thiên cư nhiên muốn ngọc thạch câu phần.
Xuy xuy...
Vạn kiếm đồng giết, thân thể Mục Vân dưới hàng ngàn thanh phi kiếm chém giết, trong nháy mắt vỡ thi vạn đoạn, hóa thành huyết nhục mơ hồ, héo rũ trên mặt đất.
- Tôn chủ!
Bạch Trần cùng Phương Thiên Nhạc đồng thời kinh hô lên, Trần Hổ nghe được bọn họ gọi Mục Vân là tôn chủ, không khỏi âm thầm giật mình.
Dương Đỉnh Thiên cũng bị Lôi Đình Bán Nguyệt Trảm mãnh kích, trong miệng cuồng phun máu tươi, thân thể té trên mặt đất.
Kinh mạch của hắn đứt đoạn, chỉ còn lại một hơi thở, nhưng nhìn thấy Mục Vân đã vỡ thi vạn đoạn, hắn cũng lộ ra mỉm cười, nghĩ thầm:
- Mặc dù đồng quy vu tận, nhưng ngươi chết ở trước mặt ta, cũng coi như ta thắng.
Nhưng ý niệm này của hắn vừa mới toát ra, đã thấy được một màn khủng bố, chỉ thấy thi thể Mục Vân mảnh vụn, giờ phút này lại một lần nữa ngưng hợp lại, trong nháy mắt, lại khôi phục bộ dáng người sống.
Mục Vân vừa rồi đã vỡ thi vạn đoạn, hiện tại lại long tinh hổ mãnh, đứng lên, khóe miệng còn mang theo một tia mỉm cười.
- Làm sao có thể!
Toàn trường kinh hãi thất sắc, không ngờ Mục Vân lại có thể chết mà sống lại.
Mục Vân mỉm cười, nhìn Dương Đỉnh Thiên, nói:
- Xin lỗi, ta có hai cái mạng.
Mục Vân lấy ra Thiên Nguyên Kính, linh khí quang mang của Thiên Nguyên Kính đã hoàn toàn ảm đạm xuống.
- Thiên đạo thất pháp, bí pháp sinh mệnh...
Đồng tử Dương Đỉnh Thiên co rút lại, nghĩ đến một truyền thuyết cổ xưa.
Nghe nói bên trong Thiên Nguyên Kính, ẩn chứa thiên đạo thất pháp, đại biểu cho bảy pháp tắc vận chuyển của Thiên Đạo, trong đó có một bí pháp sinh mệnh, có thể cho người ta thêm một cái mạng.
Sau khi cái mạng này tiêu hao hết, Thiên Nguyên Kính sẽ mất đi linh khí một tháng, nhưng một tháng sau, linh khí một lần nữa khôi phục, lại có thể tiếp tục tăng mệnh.
Ngoài ra còn có bí pháp giết chóc, bí pháp hủy diệt, bí pháp dưỡng sinh vân vân, Dương Đỉnh Thiên cũng đã xem qua trong sách cổ, nhưng cảm thấy quá mức không thể tưởng tượng nổi, cũng không tin tưởng, lúc trước hắn lấy được nửa mảnh Thiên Nguyên Kính, cũng chỉ là phát hiện ra một bí pháp hiển thị, có thể chiếu rọi tâm ma mà thôi.
Nhưng hiện tại xem ra, Thiên Đạo Thất Pháp là thật, hắn chỉ cảm thấy hối hận từng trận, lúc trước ở Thiên Độc Cấm Địa, hắn vì chạy trối chết, vứt bỏ nửa mảnh Thiên Nguyên Kính, để Mục Vân kết hợp hoàn hảo tấm kính, rốt cục gây thành đại họa hôm nay.
Mục Vân liều mạng với hắn, nhưng Mục Vân có hai mạng, hắn chỉ có một cái.
Trong đôi mắt Dương Đỉnh Thiên tràn ngập thần sắc oán độc, phẫn hận, hối hận, muốn nói cái gì đó, nhưng lại nói không nên lời, huyết mạch thân thể hắn, đã bị lôi đình hủy diệt đả kích, mất đi tất cả sinh cơ.
- Yên nghỉ đi.
Mục Vân búng tay, một luồng kình khí bắn ra, trực tiếp đánh nát đầu Dương Đỉnh Thiên.
Từ khi hắn tiến vào Tam Nguyên giới, Dương Đỉnh Thiên này đã một mực đối địch với hắn, đến hôm nay, rốt cục giết chết Dương Đỉnh Thiên.
Trong nội tâm Mục Vân cũng có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Mọi người ở đây, nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên chết đi, đều lặng ngắt như tờ. Hiện tại Hắc Hổ bang ba trận thắng hai, quyền khống chế Tinh Túc hồ, không thể nghi ngờ chính là của Hắc Hổ bang.
Chu Thông nhìn thấy Tiểu Minh Vương và Dương Đỉnh Thiên đều đã chết, nhất thời cảm thấy đại sự không ổn, cười gượng một tiếng, nói:
- Các ngươi thắng, Tinh Túc Hồ thuộc về các ngươi, cáo từ.
Dứt lời, hắn vẫy tay, mang theo đệ tử thủ hạ, muốn rời đi.
- Chu bang chủ, ngươi vẫn nên lưu lại đi.
Mục Vân lạnh lùng cười, trong con ngươi xẹt qua sát khí:
- Động thủ!
Phương Thiên Nhạc cùng Bạch Trần không nói hai lời, lập tức dẫn người lao ra, hiện tại Tiểu Minh Vương cùng Dương Đỉnh Thiên đều đã chết, chính là thời cơ tốt để tiêu diệt Thanh Giao bang.
- Chạy đi!
Sắc mặt Chu Thông trắng bệch, cuống quít bỏ chạy.
Phương Thiên Nhạc cùng Bạch Trần đuổi giết, thế như chẻ tre, chém giết đệ tử Thanh Giao bang, hai người bọn họ tuy rằng bị thương, nhưng muốn đối phó những tiểu lâu la này, vẫn dễ như trở bàn tay.
Chu Thông chạy rất nhanh, mắt thấy sắp bị hắn chạy thoát.
Nhưng bỗng nhiên, dưới chân Chu Thông toát ra một vũng bùn đầm lầy, cứng rắn kéo cước bộ của hắn lại.
Mục Vân phóng ra trang sách đầm lầy, trực tiếp vây khốn Chu Thông.
Một trang sách đầm lầy này, lấy ra truy đuổi tàn địch phi thường hữu hiệu, thế giới đầm lầy phóng thích ra ngoài, ai cũng chạy không thoát.
Bạch Trần cầm Bôn Lôi Kiếm, đuổi theo một kiếm chém ra, liền đem đầu Chu Thông cắt xuống.
Đệ tử Thanh Giao bang còn lại, chạy tán loạn, nhưng dưới sự kéo dài của bùn đầm lầy, bọn họ một người đều trốn không thoát, cuối cùng toàn quân bị diệt, thi thể toàn bộ bị đầm lầy nuốt chửng.
Trần Hổ nhìn thấy Thanh Giao bang bị diệt, nhất thời mừng rỡ, kích động, liên lụy thương thế cùng ám bệnh, kịch liệt ho khan.
- Trần bang chủ, không sao chứ?
Mục Vân đi qua, hiện tại Trần Hổ bị thương rất nghiêm trọng, tình huống không lạc quan.
Trần Hổ lắc đầu, nói:
- Ta không được, ta bị thương quá nghiêm trọng, không chịu nổi đêm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận