Vô Thượng Thần Đế

Chương 346: Chiến Khí

Chỉ lần này, bọn hắn chuẩn bị áp bách hồn hồ của Mục Vân, đối mặt với thủ đoạn như vậy, Mục Vân vạn lần không dám khinh thường.
Vù vù...
Hai tiếng xé gió từ trong hai tay áo Mục Vân bay ra.
Ngô Công hắc sắc và Tử Ngọc Lai Thế độc tán, trong khoảnh khắc chạy về phía hai đại cao thủ Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm.
- Hỗn trướng, ranh con này vẫn luôn trêu đùa chúng ta!
- Đáng chết, thế mà bị hù!
Không thể không tránh né Tử Ngọc Lai Thế và Ngô Công hắc sắc, hai người lập tức lui lại, kiaMạnh Nhất Phàm một bàn tay chém Ngô Công hắc sắc thành hai khúc, một bên, Quân Vô Tà nhìn trái tim đang nhỏ máu.
Đó là hắn tốn hao mười năm tâm huyết nuôi nấng, cứ như vậy chết rồi.
- Mục Vân, ngươi chết chắc, chết chắc!
Nhìn thấy bóng người Mục Vân biến mất trong bầu trời đêm mênh mông, Quân Vô Tà đột nhiên ngửa mặt lên trời quát to.
- Chạy sao? Ngươi căn bản trốn không thoát khỏi Nam Vân thành, trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Quân Vô Tà ta.
Nói xong, Quân Vô Tà nâng hai tay lên, hỏa quang mạn thiên.
- Dừng tay!
Nhìn thấy cử động này của Quân Vô Tà, Cam Kinh Vũ biến sắc, vội vàng quát:
- Quân Vô Tà, nơi này là Nam Vân Đế Quốc, không phải Thiên Tà đảo của ngươi, mau dừng tay.
- Lão già, nếu ta không dừng thì sao.
Sắc mặt Quân Vô Tà phát lạnh, giữa hai tay ngưng tụ một tia tơ máu.
Những tia máu đó đều rút ra từ trên người những võ giả chết đi trong chiến đấu trước đó, từ từ, những tia máu kia tràn ngập, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
- Dừng tay!
- Cam đại sư, cần gì tức giận, chỉ là tìm Mục Vân thôi, sẽ không sát hại vô tội!
Mạnh Nhất Phàm bước lên trước một bước, ngăn Cam Kinh Vũ lại, khắp khuôn mặt là ý cười.
Mặc dù Quân Vô Tà ở trên Thiên Vận đại có thanh danh không tốt, nhưng ám chiêu tổn chiêu đúng là một nắm lớn.
Cam Kinh Vũ bị ngăn lại, mười ngón tay Quân Vô Tà bắn ra tơ máu kết thành một tấm lưới lớn, bá bá bá nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
- Ra đi!
Trên mặt Quân Vô Tà toát ra nụ cười tà mị, điểm ra một chỉ.
Phanh...
Chỗ ngón tay qua đi qua, một tiếng bạo liệt vang lên, một bóng người chật vật leo ra từ trong đống thi thể chồng chất.
Chính là Mục Vân!
- Muốn tránh sao? Ở trước mặt Quân Vô Tà ta, ngươi mơ đi!
Nhìn Mục Vân, Quân Vô Tà cười lạnh nói.
- Ai nói ta muốn trốn!
Chỉ là, nhìn Quân Vô Tà, Mục Vân lại hơi cười một tiếng, trong nụ cười kia tràn ngập hương vị âm mưu.
- Thiên Tà đảo, từ trên xuống dưới đều lộ ra một cỗ tà kình, Quân Vô Tà, ngươi muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy.
Tạch tạch tạch...
Mục Vân vừa dứt lời, chỉ thấy chỗ cánh tay hắn rủ xuống hiện ra một đạo tử sắc điện ấn.
Tử sắc điện ấn lóng lánh quang mang, giống như Tử Liên Yêu Hỏa trong cơ thể Mục Vân, chỉ là phía trên đó truyền đến âm thanh lốp bốp, lại làm cho người ta cảm thấy kiêng kị.
- Ngươi có thể đón lấy một chiêu của ta, đừng nói là Nhân Hoàng Kinh, cho dù là bảo bối của chính ta, ta cũng cho ngươi toàn bộ, ngươi dám không?
- Sao ta lại không dám!
Hai tay Quân Vô Tà bóp vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch, sắc mặt bình tĩnh nhìn Mục Vân.
- Tốt!
Mục Vân quát:
- Đã như vậy, vậy ngươi chuẩn bị nhận một bàn tay của ta đi!
Nói tử sắc điện ấn ánh sáng trong tay Mục Vân càng ngày càng sáng, cả cánh tay trái của hắn giống như trong lúc đó được trao cho lôi điện sinh mệnh, cuồng bạo không thể địch nổi.
Nhìn thấy Mục Vân vọt tới, khóe mắt Quân Vô Tà toát ra một tia khinh thường.
Đón đỡ sao? Quân Vô Tà hắn không ngốc, đương nhiên sẽ không đón đỡ.
Cánh tay dò ra, bóng người Quân Vô Tà giống như quỷ mị, trong tích tắc nhiều ra bảy bóng người.
Bảy bóng người đó chăm chú vây quanh Mục Vân, hoặc là cười, hoặc là nháo, trong lúc nhất thời căn bản không cách nào phân biệt được đâu mới thật sự là Quân Vô Tà.
- Tử Điện Ấn!
Chỉ là trong mắt Mục Vân, hắn đột nhiên phát hiện, hình như mình có thể nhìn thấy bóng người Quân Vô Tà, nương tựa theo một chút cảm giác đó, Mục Vân trực tiếp đánh ra một ấn.
Phốc...
Một ấn đó, trực tiếp đánh vào ngực Quân Vô Tà, âm thanh xương vỡ vụn vang lên, Quân Vô Tà trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Mục Vân lại có thể phát hiện chân thân của hắn.
- Ừm?
- Hả?
Chỉ là, sau khi một ấn kia đánh ra, Quân Vô Tà biến sắc.
Ấn ký kia đánh vào ngực, mang theo từng tia lực lượng lôi điện, từng giờ từng phút thẩm thấu vào trong thân thể của hắn, còn đang tiến một bước hủ thực thân thể của hắn.
- Đáng chết!
Hung dữ nhìn Mục Vân một cái, Quân Vô Tà khẽ nói:
- Mạnh Nhất Phàm, chính ngươi ở nơi này chơi đi, ta không bồi ngươi.
Quân Vô Tà một tiếng khiếu thanh to rõ, bóng người lóe lên, sau đó trực tiếp bỏ đi.
Đi rồi?
Mạnh Nhất Phàm đứng hình.
Xảy ra chuyện gì? Quân Vô Tà bị Mục Vân đánh bị thương sao? Chuyện này làm sao có thể!
Nhìn thấy Quân Vô Tà rút đi, Mạnh Nhất Phàm lập tức quát:
- Lục Khuê, Huyết Vô Song, hai người các ngươi bắt hắn lại!
- Vâng!
- Ai có dũng khí bắt tôn tử ta! Lão tử đoạn năm chi của hắn!
Chỉ là, Mạnh Nhất Phàm vừa dứt lời, một âm thanh như tiếng sấm quanh quẩn khắp toàn Nam Vân thành.
- Là hắn!
- Hắn không chết!
- Gia gia!
Sau khi một tiếng hét này vang lên, một bóng người với mái tóc hoa râm, đứng ở trước mặt Mục Vân.
- Gia gia, người đi nơi nào vậy?
Nhìn Mục Đỉnh Thiên, Mục Vân vui vẻ nói.
Hắn cho rằng Mục Đỉnh Thiên đã xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ thấy Mục Đỉnh Thiên hoàn hảo không chút tổn hại, cảm thấy cũng thở dài một hơi.
Mà đổi thành một bên, hắc y nhân kia cũng chắp tay về phía Mục Đỉnh Thiên, giữ im lặng.
- Hắc hắc, đám gia hỏa Thiên Vận đại lục ghê gớm sao? Còn muốn tôn tử bắt ta, các ngươi rất lợi hại nha!
Nhìn đám người, Mục Đỉnh Thiên hô lớn.
- Hiện tại, ta muốn xem ai có dũng khí đến chịu chết trước!
- Khẩu xuất cuồng ngôn!
Sắc mặt Huyết Vô Song phát lạnh, trực tiếp bước ra một bước.
Hắn lúc đầu là cảnh giới Thông Thần thập trọng, mặc dù bảo bối Huyết Hồn Châu bị phá, nhưng thực lực bản thân vẫn còn.
Vừa sải bước ra, một chưởng vỗ mở.
Chưởng ấn nồng đậm huyết thủ giống như quỷ trảo lấy mạng, trực tiếp chụp vào Mục Đỉnh Thiên.
- Cút đi!
Rít lên một tiếng, Mục Đỉnh Thiên đứng tại chỗ, sau đó hai tay chắp sau lưng, thậm chí cũng chưa hề đụng tới, mà bàn tay, ở vị trí cạnh một tấc trước thân hắn hắn lại ầm vang nổ tung.
Giống như quanh người Mục Đỉnh Thiên có một tấm màng bảo hộ vô hình.
- Chiến khí!
Nhìn cử động của Mục Đỉnh Thiên, Mục Vân ngẩn người, lập tức nở nụ cười.
Cái gọi là chiến khí, trên một số phương diện, không kém kiếm ý, đao ý bao nhiêu, nhưng kiếm ý là nhằm vào kiếm khách, đao ý là nhằm vào đao khách.
Mà chiến khí thì là sau khi võ giả trải qua thiên chuy bách luyện lắng đọng và dung hợp, mới có thể suy nghĩ đến.
Mục Đỉnh Thiên có thể lĩnh ngộ được chiến khí, ngược lại để Mục Vân thật bất ngờ, nhưng suy nghĩ một chút, Mục Đỉnh Thiên cả ngày ở dưới đáy cốc Lôi âm cốc, một người suy nghĩ võ kỹ, mỗi ngày ăn Hắc Tâm Đan, hơn hai mươi năm qua, vẫn luôn như thế, thân thể của hắn đúng là đạt đến một mức độ khủng bố.
- Chiến khí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận