Vô Thượng Thần Đế

Chương 1122: Điệp Không Sơn (1)

Răng rắc một tiếng lại lần nữa xuất hiện, Bạch Lãnh vừa sải bước ra, thế nhưng chưởng ấn kia lại không nhúc nhích tí nào, xuyên thấu thân thể của hắn, biến mất không thấy gì nữa.
- Ngươi làm hết thảy, đều phí công!
Chưởng ấn biến mất, Bạch Lãnh nhìn Mục Vân, cười lạnh nói.
- Thật sao?
Thiên Minh Kiếm trong tay, Mục Vân chống Thiên Minh Kiếm, toàn bộ thể trọng cả người đều đè ở phía trên Thiên Minh Kiếm.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi...
Chỉ là đột nhiên, Bạch Lãnh một câu còn chưa nói xong, trong lúc đó, thân thể của hắn triệt để cứng ngắc.
Cạch!
Một tiếng két nhỏ xíu vang lên trên mặt ngoài thân thể của hắn.
Tiếng tạch tạch kia nhỏ xíu, lúc này đột nhiên vang lên, như là một mảnh lá rụng, phiêu linh trên mặt đất, bị người một cước giẫm nát.
Mà dần dần, tiếng ken két càng ngày càng vang dội.
Tiếng yếu ớt như nước sông cuồn cuộn không dứt bên tai.
Thân thể Bạch Lãnh càng ngày càng yếu ớt, giống như pho tượng giờ phút này đang vỡ vụn ra, dần dần vỡ vụn.
- Không có khả năng, không có khả năng.
Bạch Lãnh há miệng, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Hắn có thể cảm giác được, nội tâm giờ khắc này chấn kinh, điên cuồng lực lượng để hắn căn bản không có cách chịu đựng loại tổn thương kia.
Hắn, muốn chết!.
Bạch Lãnh giờ phút này cảm giác được tử khí mãnh liệt tới gần, cả người triệt để ngơ ngẩn.
Chỉ là thời gian đã không cho phép hắn lại tiếp tục suy nghĩ.
Tốc độ tiếng tạch tạch tạch càng lúc càng nhanh.
Thân thể cả người Bạch Lãnh triệt để vỡ vụn, hóa thành toái phiến đầy trời, tiêu tán không trung.
Thấy cảnh này, bàn tay của Mục Vân hóa thành trảo, một luồng hồn phách bị hắn hút vào tay.
Chỉ là một trảo rất nhẹ, Mục Vân lại không ngừng ho khan, khóe miệng xuất hiện máu tươi.
Hắn thực sự quá mỏi mệt.
Mỏi mệt bực này để hắn rất muốn nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt.
Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng, chỉ có hai chưởng pháp.
Trong đó một đạo Địa Diệt Chưởng, dùng thực lực của hắn bây giờ, thi triển ra, còn không thể hoàn toàn nắm giữ lực lượng.
Lại càng không cần phải nói Thiên Diệt Chưởng.
Thiên Diệt Chưởng cường hãn, cho dù dùng cảnh giới Sinh Tử cảnh nhất trọng của hắn, liên tiếp tu luyện mấy loại luyện thể võ kỹ, thế nhưng thân thể cũng có chút không thể thừa nhận lực lượng cường đại của chưởng lực kia.
Loại tình huống này, cưỡng ép thi triển, kết quả chính là như thế.
Bất quá cũng may, cũng may mình chịu đựng được.
Nhưng Mục Vân biết, hắn hiện tại không thể đổ xuống.
Bằng không mà nói, một ít tiểu nhân trong bóng tối mơ ước điểm tích lũy trên người hắn, sợ rằng sẽ nhào lên.
- Ma Phàm!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người hắn.
Chính là Ma Phàm của Cự Ma tiểu thế giới.
- Hiện tại, theo ta đi!
Mục Vân không nói lời gì, thân thể lảo đảo, chậm rãi đi về phía bên trong Điệp Không sơn.
- Ngươi không lo lắng ta ra tay với ngươi sao?
Nhìn Mục Vân, Ma Phàm đột nhiên mở lời.
- Xuất thủ?
Mục Vân mỉm cười, lắc đầu.
- Nếu như ngươi thật muốn ra tay, tốt nhất là hiện tại, nếu không, chỉ sợ ngươi một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
Nhìn trên mặt Mục Vân hiện ra mỉm cười, hai mắt Ma Phàm lấp lóe ánh sáng, cuối cùng vẫn không có xuất thủ, đi theo Mục Vân rời đi.
Dưới tình huống bực này, Mục Vân nở nụ cười ấm áp lại từ đầu đến cuối cho hắn một loại cảm giác nguy cơ, để hắn căn bản không có cách xuống tay với Mục Vân.
- Được rồi, ngươi lợi hại!
Ma Phàm cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Giờ phút này nếu ra tay với Mục Vân, chỉ sợ chết vẫn là hắn.
Loại tình huống này, hắn không tin Mục Vân không có nửa phần thủ đoạn phòng ngự.
Át chủ bài của Mục Vân, đến cùng có bao nhiêu, hắn không biết, thế nhưng hắn biết, giờ khắc này, Mục Vân tuyệt đối còn có át chủ bài.
Nhìn thấy trong mắt Ma Phàm hiện ra vẻ kiêng kị, Mục Vân mỉm cười.
Nếu như Ma Phàm thật dám ra tay, hắn không ngại tế ra một tinh huyết huyết châu.
Ba viên tinh huyết huyết châu nằm trong tay mình đã một đoạn thời gian dài, một mực ở vào xung quanh Nguyên Anh của mình, đi qua huyết mạch của mình chuyển hóa cùng tăng cường lực lượng, lực bộc phát của huyết châu giờ khắc này tựa hồ cũng đang tăng cường.
Mục Vân có thể cảm giác được rõ ràng.
Huyết châu bên trong cơ thể, hấp thu lực lượng mình, không ngừng tăng cường, nếu như Ma Phàm thật làm loạn, Mục Vân có thể cam đoan, một tinh huyết huyết châu đủ để giải quyết hắn.
- Trước đó, Bạch Lãnh hỏi ngươi chuyện gì?
Mục Vân hờ hững mở lời:
- Tựa hồ liên quan tới Điệp Không sơn?
- Ừm!
Ma Phàm cũng không giấu diếm, nói:
- Bên trong tứ nguyên phong địa, mỗi lần tiến vào bên trong sẽ xuất hiện bốn phía đất phong, bên trong phong ấn đồ vật không biết tên.
- Loại vật này, có thể là người, cũng có thể là yêu thú, dù sao vật bị phong ấn không biết từ đâu mà đến, thế nhưng mỗi một cái đều dị thường cường đại.
- Bốn địa phương nào?
Mục Vân có phần kinh ngạc.
- Điệp Không sơn là một cái, còn có một cái nghe nói là gọi Địa Cung, hai cái khác tên là Địa Lạc hải và Di Thiên điện. Bốn địa phương là nguy hiểm nhất, đương nhiên, bốn phía đất phong tứ nguyên phong địa hàng năm đều sẽ cải biến, bốn địa phương là địa phương hung hiểm nhất năm nay.
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Ngươi sao lại biết? Bên trong tứ nguyên phong địa, không phải năm mươi năm chuyển hóa một lần à? Ngươi sao lại biết bốn phía đất phong trong này đến cùng là bốn phía nào.
- Ta đương nhiên không có khả năng biết.
Ma Phàm cười khổ nói:
- Ta là nghe nói người Vô Cực tiểu thế giới nói tới.
Vô Cực tiểu thế giới!
Mục Vân lại lần nữa hỏi:
- Bọn hắn nói cái gì?
- Vô Cực Ngạo Thiên thân là một người mạnh nhất mấy ngàn tiểu thế giới, ngươi cho rằng hắn chính là dựa vào cảnh giới Sinh Tử cảnh thất trọng sao của mình sao? Lão gia hỏa này có liên quan cùng Tiên giới, cho nên Vô Cực tiểu thế giới mới một mực cường đại.
Ma Phàm bình tĩnh nói:
- Cho nên, Vô Cực tiểu thế giới đương nhiên có thể từ Tiên giới biết được chuyện chúng ta không biết, hàng năm đều sẽ đạt được số lượng lớn tin tức, đối với chỗ này đương nhiên vô cùng rõ ràng, nào giống chúng ta, như con ruồi không đầu.
- Vậy tin tức của ngươi...
- Trước đó võ giả Cự Ma tiểu thế giới của ta giao thủ cùng Vô Cực Minh Giới của Vô Cực tiểu thế giới, kết quả ta thảm bại, cuối cùng bọn hắn hộ tống ta rời đi, ta mới còn sống đến nơi đây, nhưng bây giờ liền bọn hắn cũng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận