Vô Thượng Thần Đế

Chương 806: Giả Bệnh

Cùng lúc đó, bên trong tổng đàn Vu tộc.
Đây là một gian phòng rất sạch sẽ, trong phòng bài trí đơn giản, một cái giường, vài cái ghế dựa.
Giờ phút này, trong phòng có hai người đang ngồi quỳ chân.
Một người trong đó, sắc mặt hòa ái, thế nhưng giờ phút này lộ ra vẻ thương tiếc.
Mà đổi thành một người khác, sắc mặt ngược lại mang theo vài phần lăng lệ, chỉ là bên trong lăng lệ mang theo vài phần mỏi mệt.
- Vị này là gia gia của ta, Vu Thiên Hành, vị này là đại cổ sư Cổ thuật nhất phái, Trĩ Điêu!
Vu Vũ giới thiệu:
- Hai vị này là Đại vu sư, Đại cổ sư Vu tộc ta.
- Xin chào hai vị tiền bối!
- Ừm!
- Ừm!
Vu Thiên Hành cùng Trĩ Điêu đều nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn Mục Vân tràn ngập dò xét.
Mà trên giường, một lão giả nửa nằm bên giường, nhìn thấy Mục Vân, hơi trừng mắt lên, nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.
Mục Vân càng không dám khinh thường, bái lạy.
Lão giả nhìn khí tức thoi thóp lại là người cầm lái toàn bộ Vu tộc.
Mặc dù trước mắt nhìn nửa chết nửa sống, thế nhưng Mục Vân tin tưởng, nếu giờ phút này Huyền Không sơn đến tiến đánh Vu tộc, sợ rằng lão giả sẽ nhảy dựng lên, đại chiến cùng người Huyền Không sơn ba trăm hiệp.
- Các ngươi đều lui ra ngoài đi!
Vu Tổ ngẩng đầu nhìn Mục Vân một cái, mở miệng phân phó.
- Vâng!
Trên mặt Vu Vũ, Vu Thiên Hành, Trĩ Điêu ba người lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng vẫn lui ra ngoài.
Trong Vu tộc, là Vu Tổ lớn nhất, điểm này, không thể nghi ngờ.
- Vu Vũ, ngươi từ nơi nào tìm đến tiểu tử này.
Ra khỏi ngoài phòng, Vu Thiên Hành nhìn cháu mình, hỏi.
- Huyết Minh ở bảy mươi hai hòn đảo Nam Hải, năm năm trước thành lập, kẻ này một tay sáng tạo, bây giờ tại toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, cũng coi là cấp độ trung thượng bên trong thế lực nhị lưu!
Vu Vũ trả lời:
- Mà người này luyện đan, luyện khí song song tinh thông, mới bắt đầu thành lập Huyết Minh, chính là đối địch với Huyền Không sơn, dưới tay thu thập mấy vị thiên tài, tiếng tăm lừng lẫy!
- Nha!
Trĩ Điêu một bên khác cười hỏi:
- Vậy ngươi đã làm ra hứa hẹn gì?
- Ta...
- Vũ nhi!
Vu Thiên Hành mở miệng:
- Ta và Trĩ Điêu gia gia ngươi đi làm một ít chuyện, ngươi ở nơi này trông coi, biết chưa?
- Vâng!
Nhìn gia gia cùng Trĩ Điêu rời đi, Vu Vũ hơi sững sờ, không biết làm sao.
Lúc nào, gia gia cùng Trĩ Điêu quan hệ trở nên tốt như vậy?
Hai người kết bạn rời đi, thẳng tắp ra khỏi tổng đàn, đi thẳng vào bên trong Thập Vạn đại sơn.
Tránh đi đám người, hai người,vừa chạm vào tức mở, nhìn chằm chằm nhìn đối phương.
- Vu Thiên Hành, đừng cho rằng ta không biết ngươi có ý đồ gì!
Trĩ Điêu nhìn Vu Thiên Hành một mặt hiền lành, quát:
- Tất cả bảo bối của Lão tổ tông đều do bên trong Long Uyên do bộ lạc Cổ Long trấn thủ, không phải ngươi muốn lấy được bảo bối bên trong Long Uyên sao?
- Trĩ Điêu, ngươi ngậm máu phun người!
Vu Thiên Hành lại mắng:
- Lão tổ tông có lệnh, Long Uyên đời đời kiếp kiếp là người thủ vệ bộ lạc Cổ Long, bất kỳ người nào đều không được can thiệp, ngươi cưỡng ép kéo Bộ lạc Cổ Long vào trận doanh của ngươi, đã xúc phạm ý lão tổ tông.
- Bên trong Long Uyên là địa phương người thừa kế Vu tộc ta mỗi một thời đại đều muốn bước vào, Vu Thiên Hành, ngươi tự nhận nắm vững thắng lợi, lão tổ tông sẽ đem chức vị Vu Tổ truyền cho ngươi, ngươi đương nhiên không thèm để ý, nhưng bây giờ Long Uyên ở trên tay của ta, ngươi muốn đi vào, không có ta, không có khả năng.
- Vậy cứ thử nhìn một chút!
- Thử xem liền thử xem!
Hai vị Đại vu sư cùng Đại cổ sư hoàn toàn không hòa thuận giống như vừa rồi ở bên trong tổng đàn, đều đang trừng đối phương, hận không thể phân cao thấp.
- Hiện tại Vu tộc ta đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, bên trong ba ngàn tiểu thế giới, Trung Vực, Tây Vực, Nam Vực, thậm chí những ma đầu Bắc Vực cũng không có ý tốt, ta lười nhác so đo với ngươi.
Vu Thiên Hành khẽ nói: -
Chỉ là giờ khắc này, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ, Lãm Kim lâu cùng Ám Ảnh các chỉ giao lưu sinh ý cùng chúng ta, không nên nói, đừng bảo là...
- Vu Thiên Hành, ngươi giao dịch rất nhiều cùng Thiên Bảo các, câu nói này, ta nên nói với ngươi mới đúng, không nên nói đừng bảo là...
- Ngươi...
Hai đại trưởng lão trong lúc nhất thời tức giận lẫn nhau, nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng hất tay áo, hai người đồng thời rời đi.
Một mạch Vu thuật từ trước đến nay cùng Thiên Bảo các làm sinh ý giao lưu, mà một mạch Cổ thuật cũng nhiều lần hợp tác cùng Lãm Kim lâu, Ám Ảnh các.
Hai bè cánh bản thân bất hòa, phương diện mậu dịch đương nhiên vẫn như thế.
Cùng lúc đó, Vu tộc tổng đàn bên trong.
Mục Vân đứng trước giường, nhìn lão giả gần đất xa trời, trong lòng không khỏi có phần bi thương.
Cho dù võ giả cường đại hơn nữa, cho dù có được ức vạn năm thọ mệnh, thế nhưng cuối cùng, cũng miễn không được chết một lần.
Vu Tổ trước mắt, nhiều năm trước, nhất định cũng là một đời thiên tài bên trong Vu tộc, cuối cùng mới có thể đảm nhiệm vị trí này.
Nhưng bây giờ, lại gần đất xa trời.
- Tiểu gia hỏa, ngươi vì sao lộ ra vẻ mặt lo lắng?
Nhìn Mục Vân, Vu Tổ mở hai mắt ra, khẽ mỉm cười hỏi.
Mặc dù Vu Tổ nhìn như mặt trời sắp lặn, thế nhưng ngữ khí lại tràn ngập cảm giác lực lượng.
- Tiểu tử bất tài, chỉ nhìn thấy Vu Tổ ngài bệnh khốn quấn thân, trong lòng nhất thời có cảm nghĩ.
- Ồ? Nói nghe một chút!
Mục Vân chắp tay nói:
- Người sống một đời, bất quá là một chiếc lá lục bình, cho dù bay cao, đi lại xa, cuối cùng vẫn là lá rụng về cội, bụi quy cựu thổ!
- Rất khó tưởng tượng, cái tuổi này của ngươi sẽ có lĩnh ngộ dạng này.
Vu Tổ ha ha cười nói:
- Ngươi phải biết, cho dù lá rụng về cội, bụi quy cựu thổ, thế nhưng lá rụng vẫn sẽ tẩm bổ mặt đất.
Vừa nghe lời này, Mục Vân nhìn Vu Tổ, hơi sững sờ.
Khó trách trước kia Vu Vũ tin tưởng nói cho hắn biết.
Cho dù Huyền Không sơn làm cho hắn cùng đường mạt lộ, chỉ cần hắn có thể cứu được Vu Tổ, tương lai nhất định có nơi Mục Vân hắn sống yên ổn.
- Tiểu hỏa tử, ngươi đến chẩn trị một phen cho ta đi.
Vu tộc mỉm cười, nhìn Mục Vân, ra hiệu Mục Vân ngồi xuống.
Nhẹ gật đầu, Mục Vân ngồi thẳng.
Bàn tay nhô ra, một luồng chân nguyên tiến vào bên trong cơ thể Vu Tổ.
Chỉ là sau một lúc tìm tòi, Mục Vân lại phát hiện, toàn bộ bên trong thân thể Vu Tổ, quả thực như bị mục nát, cơ hồ bên trong thân thể không có một mảnh trọn vẹn.
Mà quan trọng nhất, tim của hắn cùng hồn hải quả thực trống vắng một mảnh, như là người chết.
Sắc mặt Mục Vân trong lúc nhất thời trắng bệch, nhìn Vu Tổ, không lời nào để nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận