Vô Thượng Thần Đế

Chương 2673: Đi ra chịu chết

Mà trong đám người Vũ Hóa Thiên Cung, sáu đạo khí tức cường hoành, dẫn đầu ở phía trước.
Đồng thời, bốn vị thượng vị Tiên Đế của Huyết Vực, hiện tại cũng bất ngờ xuất hiện.
Tứ đại vực giới vào hiện tại, quả nhiên liên thủ.
- Oa oa, Vũ Huyền Thiên, ngươi cũng đừng làm rùa rụt đầu, lão tử đến rồi, ngươi sao không đứng ra cùng ta qua hai chiêu?
- Tạ Thanh, ngươi đừng tiểu nhân đắc chí.
Vũ Huyền Thiên hiện tại cũng là cảnh giới trung vị Tiên Đế, nhưng khí tức cả người Tạ Thanh tràn ngập, rõ ràng là thượng vị Tiên Đế, hắn hiện tại đi ra ngoài, chính là muốn chết.
- Tiểu nhân đắc chí?
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Lão tử hôm nay chính là tiểu nhân đắc chí, ngươi làm cho ta ngủ năm trăm năm, lão tử hôm nay muốn cho ngươi ngủ cả đời.
Dứt lời, Tạ Thanh phóng ra.
Thanh mang vung lên, ai dám tranh phong.
Mục Vân hiện tại tay cầm trường thương, nhìn mọi người Kiếm Vực, nói:
- Đi ra, chịu chết.
- Làm càn.
Kiếm Dịch hiện tại khẽ quát một tiếng, nhất thời lao ra.
Hai đại thượng vị Tiên Đế, nhất thời chiến đấu thành một đoàn.
Mà năm vị Tiên Đế còn lại của Kiếm Môn, hiện tại cũng giết ra.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân lại cười lạnh một tiếng, vượt qua bầu trời.
- Cự tượng khôi lỗi, nhiệm vụ của ngươi chính là phá hư, không kiêng nể gì phá hư, đem ba mươi ba phong này, san thành bình địa, ta muốn cho Kiếm môn, trở thành bình nguyên, vùng đất đầy thi ai cốt.
Ầm...
Một thân hình to lớn, cao chừng ngàn thước, lúc này ầm ầm hạ xuống.
Mà đi kèm với khôi lỗi khổng lồ kia là một đám khôi giáp nhân, ước chừng hơn một ngàn khôi giáp nhân, cầm binh khí trong tay, tản mát ra hào quang, những người bị ánh sáng bắn trúng, vô luận là người, hay là kiến trúc, nhất thời hóa thành tro bụi.
- Ba trăm Huyết Vệ, giết.
Trong phút chốc, ba trăm Huyết Vệ trong cơ thể giết ra hiện tại.
Mà hôm nay, ba trăm huyết vệ bên cạnh hắn, ước chừng tiếp cận ba mươi người đến cảnh giới Tiên Đế, cảnh giới Tiên Đế của Huyết Vệ, không giống võ giả tầm thường.
Cảnh giới hạ vị Tiên Đế, phòng ngự có thể so với trung vị Tiên Đế, đây mới là chỗ dựa lớn nhất của Mục Vân.
Trong nháy mắt này, bên trong Kiếm môn khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh.
Sáu lộ đại quân, dưới sự dẫn dắt của sáu vị thượng vị Tiên Đế, triệt để giết tới.
Mục Vân hiện tại rít gào một tiếng, nói:
- Tiên Đế Kiếm Môn, ai cũng không được tha, ta tự tay giết.
Một tiếng rít gào này, nhất thời, đại quân Vân Minh ở bên ngoài vây quanh tất cả mọi người, dưới thiên la địa võng, ai cũng đừng hòng chạy trốn.
Mà giờ khắc này, trên người Mục Vân mang theo khí tức bá đạo, huyết mạch thiêu đốt.
Hắn thi triển ra huyết mạch lực, không còn ngũ đạo, mà là lục đạo.
Cầm Cửu Dương Thiên Khương Thương trong tay, khí tức của hắn, vô cùng cường đại.
Khí thế bá đạo của thượng vị Tiên Đế đỉnh phong, hiện tại khuếch tán ra, một tia khí tức kia làm cho người ta có một loại tuyệt vọng.
Tuyệt vọng không thể chống lại.
Mục Vân hiện tại, tựa như chiến thần, toàn thân cao thấp, xung động tư thế không thể địch nổi.
- Vân lang...
Đám người Mạnh Tử Mặc nhìn Mục Vân, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng.
- Không cần lo lắng.
Tần Mộng Dao hiện tại lại thản nhiên nói:
- Nếu hắn chống cự không được, vậy thì không phải là hắn.
Tần Mộng Dao thức tỉnh băng hoàng thần phách, thật sâu biết Mục Vân đáng sợ.
Huyết mạch Mục tộc Thần tộc cũng không phải nói giỡn.
- Lại nói. Lục Thanh Phong, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Quả nhiên, Tần Mộng Dao dứt lời, một đạo thân ảnh vọt tới.
Chính là Lục Thanh Phong.
Hắn những năm gần đây, trong lòng thủy chung vẫn có áy náy, bởi vì Diệt Thiên Viêm chết, Mục Vân chết, hắn đều chiếm một bộ phận rất lớn nhân tố, lúc ấy nếu là hắn ở đây, chuyện có lẽ cũng không phải bộ dáng như bây giờ.
Nhưng hắn không có ở đây.
Kiếp này cất bước từ đầu, trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc tự trách, cho nên hắn vẫn luôn lấy Mục Vân cầm đầu.
Mà bây giờ, vì Diệt Thiên Viêm báo thù, hắn há có thể để cho một mình Mục Vân ra tay?
Nhất thời, hai đạo thân ảnh đứng song song.
- Oa ca ca, Lục Thanh Phong, ngươi bây giờ tới cướp danh tiếng của ta?
Tạ Thanh hưng phấn nói.
- Tạ Thanh.
- Khụ khụ, đùa một chút thôi.
Tạ Thanh cười nói:
- Được rồi, sư huynh đệ các ngươi đồng tâm hiệp lực, ta muốn đi tìm lão tặc Vũ Huyền Thiên tính sổ, ru ta ngủ năm trăm năm, món nợ này, phải tính toán thật kỹ.
- Cẩn thận.
- Yên tâm đi, trong tiên giới, ai còn có thể đả thương ta?
Tạ Thanh thét dài một tiếng, hóa thành một làn khói xanh, chạy như bay.
Mà hiện tại, hai bên đại chiến, đã mở màn.
Trong mọi người, Mục Vân nhìn thấy ba người Triệu Hàng Nhất, Chu Hạo, Linh Thần Phàm.
Ba người này, quả nhiên là ẩn núp ở trong Kiếm môn.
Mà hiện tại, tứ đại vực giới liên hợp lại, thượng vị Tiên Đế ước chừng có hơn hai mươi người.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, Mục Vân cũng không lo lắng.
- Đại sư huynh, tuy rằng ta rất muốn nói ta một người cso thể gánh vác sáu người, nhưng vì sư tôn báo thù, tóm lại là không thể không để ngươi xuất lực.
Mục Vân thản nhiên nói:
- Đã như vậy, sáu người, chúng ta so sánh như thế nào?
- Ồ? Làm thế nào để so sánh?
- Ngươi là song kiếm đạo, thượng vị Tiên Đế, mà ta là một thương một kiếm, chúng ta đến xem, sáu người này, ai có thể nhanh nhất giải quyết ba người trong đó, hoặc là nói, ai giết nhiều hơn một người?
- Tốt!
Hiện tại trong lòng Lục Thanh Phong bàn trướng, cười ha ha, gật đầu đáp.
Nhất thời, chỉ thấy Lục Thanh Phong hóa thành một đạo lưu phong, hiện tại, dĩ nhiên dẫn đầu ra tay.
- Đại sư huynh, ngươi chơi xấu.
Mục Vân thét dài một tiếng, lao ra.
Kiếm Dịch lục đại trưởng lão vào hiện tại, có thể nói tức giận đến cực hạn.
Hai người này, thật sự quá càn rỡ.
- Ngươi chờ có àn rõ, các ngươi từng là đệ tử Kiếm môn?
Thân thể Kiếm Dịch run rẩy mắng.
- Nhớ kỹ, đương nhiên nhớ kỹ!
Mục Vân tàn nhẫn nói:
- Lão già, vậy ngươi còn nhớ rõ, sư tôn ta Diệt Thiên Viêm, năm đó, cũng là phong chủ của Kiếm môn, nhưng các ngươi, không phải vẫn là giết hắn hay sao?
Ầm...
Mục Vân dứt lời, đã một kiếm giết ra.
Kiếm khí tung hoành, hắn thi triển chính là Thần quyết Linh Tiêu kiếm quyết.
Một kiếm chi uy, khai thiên tích địa, không gian bị xé rách ra, mặt đất run rẩy.
Kiếm Dịch lúc này cầm Kình Thiên kiếm trong tay, chính là Đế cấp tiên khí Kiếm môn truyền thừa, một kiếm chắn ngang trước người, nhưng một kiếm này căn bản không ngăn cản được công kích của Mục Vân.
Ầm ầm một tiếng nổ vang, thân ảnh Kiếm Dịch bị đánh rơi xuống mặt đất, mặt đất từng tấc từng tấc nứt ra.
Tiên Đế chi tranh, vốn là phô thiên cái địa, huống chi, là tranh đấu giữa thượng vị Tiên Đế.
Mà hiện tại, trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn to lớn như vậy, khắp nơi đều giao thủ, liên quân Bắc vực hiện tại, giết đến hưng phấn, tứ đại vực giới liên thủ, căn bản so sánh không bằng.
Chỉ có điều, điều quan trọng nhất quyết định thắng lợi của chiến tranh hay là xem cuộc đấu tranh của Tiên Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận