Vô Thượng Thần Đế

Chương 1779: Ta không cần

Phong Nhược Tình gào thét lớn, kêu ré lên, thế nhưng không có bất kỳ biện pháp gì bắt lại Mục Vân.
- Đáng chết, đáng chết!
Hai chân Phong Nhược Tình không ngừng đạp lên mặt đất, thế nhưng thân ảnh Mục Vân linh hoạt, thủy chung để hắn không cách nào bắt lấy thân thể Mục Vân.
Đến lúc này, Phong Nhược Tình mở rộng thân thể ngược lại thành trở ngại của hắn.
- Cửu U Chỉ, đến cảnh giới Thiên Tiên, ba chỉ bộc phát ra uy lực cũng đã để Phong Nhược Tình không cách nào chống lại, chỉ pháp, quả nhiên là cường hoành bá đạo.
Trong lòng Mục Vân âm thầm kinh ngạc.
Võ kỹ học được từ trong tay Quy Nhất chưa từng để hắn thất vọng qua.
Nhưng đây vẻn vẹn chỉ là mới bắt đầu, lực lượng sau cùng tại còn chưa có xuất hiện.
Mục Vân khẽ quát một tiếng bước ra, lực lượng xung quanh thân thể triệt để bạo phát.
- Cửu Ấn Điệp Sát Hống.
Quát khẽ một tiếng, nguyên lực phần bụng đến ngực cuồn cuộn như giang hà quay cuồng.
Rống...
Một đạo tiếng gào thét tàn phá bừa bãi truyền ra từ trong miệng Mục Vân.
Tiếng cuồng bạo kia không chỉ bắn ra tiếng quát chấn động lòng người, càng chấn động toàn bộ mặt đất vào, để không gian triệt để run rẩy.
Lầu các tầng thứ năm triệt để run rẩy.
Mặt ngoài thân thể Phong Nhược Tình trước mặt Mục Vân, giống như bị phong hóa, bị đẩy ra từng chút từng chút.
Phốc...
Đột nhiên, sóng âm hình thành một đường xuyên thủng thân thể Phong Nhược Tình, máu tươi thuận bên hông Phong Nhược Tình, thẳng tắp chảy xuống như dòng nước.
Nguyên Anh của Phong Nhược Tình bị xuyên thủng.
Kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên.
Sắc mặt Phong Nhược Tình triệt để trắng nhợt, thân thể lớn như vậy, cũng không còn cách nào chèo chống, bắt đầu sụp đổ.
Hưu...
Một tiếng xé gió vang lên, bóng dáng Mục Vân xuất hiện trước người Phong Nhược Tình.
Bước ra một cước, Mục Vân nhìn xuống Phong Nhược Tình, chậm rãi nói:
- Phong Nhược Tình, Nhất Diệp kiếm phái, người đi vào Ám Huyền thạch tràng là ngươi phái?
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Phong Nhược Tình giờ phút này tổn hại Nguyên Anh, mười thành thực lực cả người tiêu mất hết chín thành chín, nói chuyện cũng vô cùng gian nan.
- Ta đương nhiên biết.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Bởi vì, tam trưởng lão Kiều Đỉnh Thiên đã là người của ta, Tần Thiên Vũ bên kia không có động tĩnh, mà có thể thúc đẩy nội kiếm các đệ tử Thiên Kiếm lâu, trừ hắn, cũng chỉ có ngươi.
- Cái gì!
Nghe đến lời này, Phong Nhược Tình triệt để ngơ ngẩn.
Kiều Đỉnh Thiên làm sao có thể thành người của Mục Vân?
Sao hắn lại có thể lựa chọn từ bỏ Tần Thiên Vũ, không chọn hắn, mà lựa chọn Mục Vân?
Mà Phong Nhược Tình đã không có thời gian cân nhắc hết thảy.
Mục Vân dùng hai tay cầm kiếm, chỉa thẳng vào đầu Phong Nhược Tình.
- Không không không, đừng giết ta, đừng giết ta!
Phong Nhược Tình hoảng sợ nói:
- Ta nguyện ý làm mọi chuyện cho ngươi, bất kỳ chuyện gì.
- Không, ta không cần!
Mục Vân mở miệng chậm rãi nói:
- Ta chỉ cần, ngươi an tĩnh bồi tiếp Tần Thiên Vũ chết chung là được!
Phốc...
Vừa dứt lời, Mục Vân đâm mạnh một kiếm, máu tươi chảy đầy.
Kim Tiên Lệnh bị Mục Vân thu hồi.
Xoay người, nhìn một bên khác, Mục Vân lại sững sờ.
Tiểu Thất cùng Thiên Hân Nhi hai người đang nhìn mình suy nghĩ xuất thần.
Mà xung quanh, đệ tử Thiên Kiếm lâu đi theo Phong Nhược Tình mà đến sớm đã tử thương thành đống.
- Tiểu Thất, thật lợi hại!
Mục Vân nhìn Tiểu Thất, tán dương.
- Lược lược lược...
Tiểu Thất lại le lưỡi một cái, nhìn Mục Vân nói:
- Cha thật sự ngu dốt, một tên như vậy thế mà lãng phí quá nhiều thời gian.
Nghe hai người trò chuyện, Thiên Hân Nhi triệt để trợn tròn mắt.
Vừa rồi Tiểu Thất xuất thủ, nàng căn bản không thấy được tình huống như thế nào, những đệ tử xung quanh từ Ngũ phẩm Địa Tiên đến bát phẩm Địa Tiên đều chết hết.
Mà Mục Vân đối mặt Phong Nhược Tình cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, tựa hồ... Rất nhẹ nhàng.
Nhưng giờ phút này, trong lòng nàng kinh ngạc nhất lại là Tiểu Thất trước mắt đến cùng là ai?
- Mục Vân...
- Hiện tại không nên nói nhiều, chúng ta rời khỏi nơi đây, nơi này còn có đệ tử Tam Cực Thiên Minh, không nên phát sinh xung đột với bọn hắn.
- Ừm!
Nghe đến lời này, hai người rời khỏi nơi đây.
Mà đợi đến hai người rời đi, không bao lâu, lần lượt từng thân ảnh lao vùn vụt tới, chính là Tịch Yểm Nguyệt và Đấu Lạc Thiên của Tam Cực Thiên Minh.
- Ừm? Đây không phải Phong Nhược Tình đi theo sau lưng Dịch Dữ Chi à? Chết như thế nào rồi?
Tịch Yểm Nguyệt nhìn cảnh tượng giữa sân, hơi sững sờ.
- Chẳng lẽ là...
Bá bá bá...
Hai người vừa mới đến, từng tiếng xé gió lần nữa vang lên.
Mười mấy người chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một người cầm đầu giật mình.
- Phong Nhược Tình!
Dịch Dữ Chi nhìn thi thể trên đất, hoảng sợ nói:
- Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên, các ngươi giết hắn làm cái gì?
- Dịch Dữ Chi, ngươi bớt nói bậy.
Dịch Dữ Chi vừa dứt lời, Tịch Yểm Nguyệt lại quát:
- Hai người chúng ta rõ ràng cũng mới đuổi tới mà thôi.
Đấu Lạc Thiên gấp hơn một ít, nói:
- Dịch Dữ Chi, ngươi nhìn lại, hai người chúng ta giết hắn, sao lại náo ra động tĩnh lớn như vậy đến? Không chừng là Phong Nhược Tình và Tần Thiên Vũ phát sinh tranh đấu...
- Ủa? Tần Thiên Vũ đâu?
Dịch Dữ Chi phát hiện, sau khi tiến vào bên trong thành trì lại không còn thấy Tần Thiên Vũ, không khỏi đặt câu hỏi.
- Không biết, một mực không thấy.
Vương Nghiên đáp lại.
- Dịch sư huynh!
Ngay lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện một thân ảnh.
Dịch Tiểu Vũ áp giải một tên đệ tử Thiên Kiếm lâu đi đến, nói:
- Dịch sư huynh, người này biết.
- Ngươi nói!
Nhìn đệ tử Thiên Kiếm lâu sớm đã là mặt như màu đất, Dịch Dữ Chi quát.
- Tần sư huynh bị Mục Vân giết, chúng ta tận mắt nhìn thấy, hắn bị Mục Vân chém giết, sau đó ra sao thì ta cũng không biết.
- Phế vật!
Nghe đến lời này, Dịch Dữ Chi vỗ tới một tay.
Răng rắc một tiếng, đầu đệ tử kia nổ tung, triệt để bỏ mình.
Dịch Dữ Chi quát:
- Mục Vân, người này làm sao có thể giết Tần Thiên Vũ, Tần Thiên Vũ dù sao cũng là cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên.
Dịch Dữ Chi tức giận không thôi, tiếng nói mang theo khí tức băng lãnh.
- Dịch sư huynh, theo hình vẽ ở trong tầng thứ nhất phía dưới, trong này vô cùng có khả năng có một khối Kim Tiên Lệnh, hiện tại xem ra, Kim Tiên Lệnh... Đã bị người cướp đi.
- Đáng ghét!
Dịch Dữ Chi quát:
- Tìm tới Mục Vân người này, ta mặc kệ các ngươi sử dụng biện pháp gì, đi tìm, Tam Cực Thiên Minh ta ở chỗ này có hơn vạn tên đệ tử, tìm một Mục Vân, ta không tin còn tìm không thấy.
- Vâng!
Dịch Dữ Chi nhìn thi thể đầy đất, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm phiền muộn.
- Ta nhìn không có gì đặc biệt ở bên trong mộc thành, hai người các ngươi nguyện ý lưu lại nơi này, vậy tiếp tục lưu lại đi.
Dịch Dữ Chi hừ một tiếng, mang theo mười mấy người giận dữ rời đi.
Thấy cảnh này, Tịch Yểm Nguyệt và Đấu Lạc Thiên nhìn nhau, cũng cảm thấy tiếc hận.
Không nghĩ tới, nơi này thế mà bị Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình đụng phải.
Nhưng quan trọng nhất, một khối bị Mục Vân đạt được.
Không ai biết bên trong Kim Tiên di chỉ đến cùng có bao nhiêu khối Kim Tiên Lệnh, chỉ xuất hiện một khối, bọn hắn đều muốn ra sức tranh đoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận