Vô Thượng Thần Đế

Chương 2373: Ai là hoàng tước (2)

Vũ Huyền Thiên lại càng không dám trì hoãn, Vũ Hóa Phong đều bị Mục Vân giết chết, Vũ Hóa Thiên Cung không thể xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
- Rút đi!
Vũ Huyền Thiên bỏ Lục Thanh Phong sang một bên, quát.
Mà hiện tại, Diệp Tĩnh Vân, Lục Thanh Phong, Kiếm Phong Tiên, cùng với mấy vị Ngục Vương, đám người Tứ Tôn Sứ cũng tụ tập cùng một chỗ.
- Bây giờ làm sao bây giờ?
Kiếm Phong Tiên mở lời.
- Chúng ta cũng rút lui.
Lục Thanh Phong nói:
- Các ngươi bảo mọi người lui lại, có thể đi bao nhiêu đi bao nhiêu, ta đến mang theo tiểu sư đệ rời đi.
- Ừm!
Mọi người hiện tại không có lòng quyết chiến, một đám chỉ muốn rời khỏi nơi này.
- Các vị lúc đến hưng trí bừng bừng, hiện tại đi rồi, thật không tốt!
Kiếm Lưu Vân hiện tại mở miệng.
- Lão hủ còn chưa kịp hảo hảo tán gẫu một chút cùng các vị.
Lời nói dứt lời, bàn tay Kiếm Lưu Vân vung lên.
Ông...
Một tiếng ong ong vang lên, trong khoảnh khắc, thiên địa giống như biến sắc.
Bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, đại trận rách nát lúc này lại hoàn hảo không tổn hao gì.
Từng thân ảnh bị ngăn cản xuống.
- Trận mở ra.
Kiếm Lưu Vân không nói hai lời, mở ra kiếm trận
Bá bá bá......
Phô thiên cái địa, cả thiên địa trở nên mờ mịt, từng thanh tiên kiếm rơi xuống.
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta sừng sững ở Tiên giới mấy chục vạn năm, luận tư lịch, ai trong các ngươi có thể so sánh được?
- Kiếm vực, chính là hồn phách của Kiếm, kiếm của Tiên Kiếm môn là thứ mà các ngươi cả đời này cũng không cách nào hiểu được rốt cuộc có bao nhiêu, hôm nay ta sẽ để cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
Kiếm Lưu Vân gầm thét, nhất thời giết ra.
Kiếm trận mở ra, từng thanh tiên kiếm đuổi theo người của Huyết Sát thần giáo, Vũ Hóa Thiên Cung, Diệt Thiên Kiếm Tông, Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông, tàn sát xung quanh.
Máu tươi nhuộm đỏ sơn mạch, trong sơn cốc, hội tụ thành sông máu.
Cảnh tượng nhất thời trở nên thảm thiết.
Tất cả mọi người đều cảm giác, Kiếm Môn đã trở thành địa ngục.
- Tiểu sư đệ, đi theo ta!
Lục Thanh Phong hiện tại kéo Mục Vân lên, muốn rời đi.
- Đi không được.
Mục Vân lại lắc đầu nói:
- Sư huynh, ta đã tiêu hao toàn bộ tuổi thọ, Đại Tác Mệnh Thuật, ta đều rõ ràng hơn các ngươi, không thể tránh khỏi cái chết.
- Các ngươi đi đi, người này, ta đối phó, cho dù chết, ta cũng kéo thêm một ít người chôn cùng, báo thù cho sư tôn, đại sư huynh, ngươi là đệ tử mà sư tôn tự hào nhất, con đường ngươi còn rất dài.
Mục Vân nở nụ cười.
- Ngươi nói nói nhảm gì đấy, đi!
Lục Thanh Phong hiện tại lại lôi kéo Mục Vân, trầm giọng nói:
- Năm đó, ta vì thức tỉnh kiếm đạo tầng thứ hai, chiếm được một ít tin tức, tin tức Kiếm Môn muốn diệt diệt Diệt Thiên Kiếm Tông, ta không tin là thật, ta cho rằng Kiếm Môn không dám.
- Vì vậy sau đó, khi ta đi ra mật địa, tất cả mọi thứ đã thay đổi, sư tôn đã chết, ngươi đã chết, lần này, ta sẽ không để cho ngươi chết.
- Sư tôn không về được, nhưng ta sẽ không để ngươi lặp lại vết xe đổ đó nữa.
- Sư huynh...
Mục Vân nắm chặt cánh tay Lục Thanh Phong, nói:
- Ngươi không cần phải giải thích, ngươi làm nhiều như vậy, ta đều biết, đây không phải lỗi của ai, sai chỉ có ở chỗ, chúng ta quá yếu, chỉ có cường đại mới có thể có được hết thảy, thay đổi hết thảy.
Mục Vân nói xong, đồng tử huyết hồng, huyết quang tràn ra, nói:
- Chỉ cần cường đại, đủ cường đại, chúng ta có thể thay đổi hết thảy.
- Tiểu sư đệ, ngươi làm sao...
Nhìn Mục Vân tựa hồ có chút không thích hợp, Lục Thanh Phong ngạc nhiên nói.
- Ta không sao đâu, ta chỉ đang khát vọng lực lượng.
- Tiểu sư đệ, ngươi đi nhanh, ta ở sau lưng đoạn hậu.
- Không, ta sẽ không đi.
Mục Vân dứt lời, muốn xông lên bầu trời.
- Ngươi không đi cũng phải đi.
Lục Thanh Phong quát to, giữ chặt Mục Vân, muốn mạnh mẽ mang Mục Vân đi.
Chỉ là trong nháy mắt, hắn không có cách giữ chặt Mục Vân.
Hắn túm không được Mục Vân.
Nhìn Mục Vân, Lục Thanh Phong hoàn toàn sửng sốt.
- Sư huynh...
Mục Vân kiên định như sắt, nói:
- Nếu ngươi thật sự đau lòng ta, thì dẫn sư mẫu đi đi, còn có Tuyết Kỳ, giúp ta chiếu cố Vân Minh.
- Không!
Lục Thanh Phong quát:
- Không nên như vậy, không nên như vậy, người nên chết là ta, không phải ngươi.
Lục Thanh Phong rít gào.
- Là lỗi của ta, cho nên sư tôn mới chết, ta đã sớm đáng chết, vì sao, vì sao ngươi phải thi triển Đại Tác Mệnh Thuật, vì sao.
Hắn biết, Mục Vân thi triển thuật này, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Thế nhưng, hắn không muốn Mục Vân chết ở chỗ này.
- Kiếp trước, ta thiếu quá nhiều người, kiếp này, ta bồi thường, chết thì sợ gì?
Mục Vân cười khổ nói:
- Ông trời cho ta gặp phải Đại Tác Mệnh Thuật, tu hành hoàn thành, có thể chính là như thế, ta mặc dù không tin thiên mệnh, nhưng ta tin vào tâm của mình, trái tim ta nói cho ta biết, cho dù là chết, ta cũng muốn chiến.
- Tốt!
Lục Thanh Phong quát:
- Đã như vậy, ta và ngươi cùng nhau chiến đấu!
- Đừng náo loạn nữa.
Mục Vân cười khổ nói:
- Ta muốn chết, nếu các ngươi đều chết, ai báo thù cho ta?
- Ngươi sẽ không chết.
Lục Thanh Phong quát:
- Phụ thân ngươi Mục Thanh Vũ rất có khả năng là người thần tộc, sao hắn lại có thể để cho ngươi, đi theo ta, Mục Thanh Vũ trở về, hắn nhất định sẽ có biện pháp.
Hả?
Nghe được lời này, Mục Vân ngẩn ra.
Mục Thanh Vũ.
Cha là... Người của Thần tộc?.
Mục Vân ngạc nhiên.
- Đi thôi!
- Đi? Các ngươi đi đâu?
Kiếm Lưu Vân nhìn mọi người, nói:
- Hôm nay, các ngươi ai cũng không đi được.
Kiếm trận mở ra, một thanh trường kiếm vô tình cướp đoạt tính mạng mọi người, người còn lại càng ngày càng ít.
Mục Vân hiện tại quyết định.
- Đại sư huynh, xin lỗi.
Dứt lời, xích sắt trên người hắn quấn chặt Lục Thanh Phong.
- Ngươi...... Ngươi làm gì?
Lục Thanh Phong hoảng sợ quát.
Mục Vân căn bản không để ý.
Diệp Tĩnh Vân, Diệp Tuyết Kỳ, tứ đại tôn sứ, bốn vị Ngục Vương, Kiếm Phong Tiên, vân vân...
Từng thân ảnh bị Mục Vân dùng xích sắt trói buộc.
- Đi!.
Ầm ầm...
Một tiếng nổ vang lên, một cỗ không gian ba động khuếch tán ra trên xích sắt, trong phút chốc, những thân ảnh quen thuộc kia triệt để tiêu tán.
- Không.
Lục Thanh Phong gầm thét, phẫn nộ, nhưng căn bản không có kết quả.
- Vân nhi....
Trái tim Diệp Tĩnh Vân hiện tại tan nát.
- Tiểu Vân...
Diệp Tuyết Kỳ bi thương muốn chết.
Nhưng Mục Vân không để ý tới.
Vân Vệ đi rồi.
Người thân cận của hắn đi rồi, đã đủ.
Sáu mươi bốn xích sắt hiện tại tản ra.
Tiếng rầm rầm, liên tiếp.
Từng đạo lực lượng bàng bạc bộc phát từ trong thân thể của hắn.
Mà hiện tại, Vũ Huyền Thiên cùng Huyết Vân hai người càng hoảng hốt không biết đường nào mà lần, mang theo thuộc hạ chuẩn bị chạy trốn.
- Kiếm Lưu Vân, cái tên dễ nghe, nhưng người hơi già một chút.
Mục Vân nhìn Kiếm Lưu Vân, chậm rãi cười nói:
- Chỉ tiếc, ngươi lại sắp chết.
- Mục Vân, ngươi có thể vận chuyển Phệ Linh trận, đưa những người đó rời đi, ngươi còn lại bao nhiêu lực lượng cùng ta đánh một trận đây?
Kiếm Lưu Vân hiện tại lại cười nói:
- Nói thật cho ngươi, bọn họ ở trong mắt ta chỉ là con kiến hôi, chỉ có ngươi, mới là thứ ta muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận