Vô Thượng Thần Đế

Chương 278: Gặp Gỡ Bí Mật

- Nếu ngươi không phải Thông Thần cảnh, ta cũng mất mặt thay ngươi!
- Ngươi...
Hai người không ngờ, Mục Vân này lại có thể không cần mặt đến loại tình trạng này.
Lâm Bân không làm.
Chuyện của hắn chính là Cổ Minh kia, lại có thể một mặt thản nhiên từ chối trách nhiệm cho Mục Phong Hành, làm người sao có thể vô sỉ như vậy?
- Thế nào, có phải là muốn bắt ta không? Đừng nóng vội!
Mục Vân lần nữa cười nói:
- Thật ra Cổ Minh này chết chưa hết tội, hắn muốn chém giết Mục Phong Hành, báo thù, vậy ta đương nhiên là không nguyện ý, cho nên xuất thủ cắt mất một tay của Cổ Minh, Mục Phong Hành lỡ tay giết hắn, mà Lâm Bân thì lại càng không có liên quan với chúng ta.
- Các ngươi không tin, được, nơi này có người của Lâm gia, cũng có người của Cổ gia, còn có người của Tiêu gia và Hoàng gia, các ngươi không tin ta, nhưng dù sao các ngươi cũng nên tin bọn hắn chứ!
Mục Vân vừa dứt lời, một mặt thản nhiên nhìn Cổ Xích Ngân và Lâm Dục.
Mặc kệ trong lòng hai người này có âm điểm, việc này, hắn căn bản sẽ không thừa nhận.
Dù sao, Cổ Minh và Lâm Bân chính là đệ tử trên Long Bảng, cho dù việc này xảy ra ở Thất Hiền học viện thì cũng là đại sự, huống chi là liên lụy đến Cổ gia và Lâm gia trong ngũ đại tộc.
- Công lực giảo biện rất mạnh, nhưng ta lười nói nhảm với ngươi, trực tiếp bắt ngươi lại, bắt đến trước mặt Mục tộc trưởng, xem hắn có lời gì nói.
Nghe thấy Lâm Dục, thần sắc Mục Vân lạnh lẽo.
Hắn là lão hồ ly sống mấy ngàn năm, chút thủ đoạn nham hiểm ấy còn chơi trước mặt Mục Vân hắn.
Đào hố bắt ta? Nằm mơ!
- Bắt ta? Các ngươi là đệ tử Long Bảng, thế nhưng là còn không có thân phận đến bắt một vị chủ nhiệm sư cao cấp cùng với thiếu tộc trưởng Mục gia đang vì chống cự thú triều Đại Tần đế quốc?
- Có tư cách hay không có tư cách, bắt ngươi sẽ biết!
Trên mặt Cổ Xích Ngân lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, chộp tay về phía Mục Vân.
- Làm càn!
Mắt thấy bàn tay Cổ Xích Ngân sắp đụng vào thân thể Mục Vân, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Một bóng người xuyên qua giữa hai người, tóm chặt lấy bàn tay Cổ Xích Ngân.
- Cổ Xích Ngân, bây giờ đã là thời khắc nào, ngươi còn ở đây gây chuyện!
Y Chiêm Long mặc mọt bộ bạch y, sắc mặt lạnh lùng, trên người tràn đầy tiên huyết. Thân là chủ đạo sư đặc cấp ban, hắn là thống soái phụ trách toàn bộ đặc sứ cao cấp ban lần này, trước đó Mục Vân biểu hiện, hắn nhìn ở trong mắt, đương nhiên sẽ không tùy ý Mục Vân bị Cổ Xích Ngân bắt đi.
Từ trước đến nay, đệ tử Long Bảng từng người đều cuồng không biên giới, hắn cũng không quen nhìn.
- Y Chiêm Long, ngươi chính là đặc sứ của Lôi Phong viện, chuyện của đệ tử Long Bảng còn chưa tới phiên ngươi đến nhúng tay? Hôm nay, Mục Vân chém giết tử đệ Lâm gia ta, cùng với tử đệ Cổ gia, không bắt hắn tới thẩm vấn, uy nghiêm của Lâm gia ta ở đâu?
- Mở miệng một tiếng Lâm gia, ngươi cũng đủ không muốn mặt, ta bị ngươi bắt như vậy, mặt Mục gia ta ở đâu? Ta là ai? Thiếu tộc trưởng Mục gia, ngươi là thân phận gì, cũng xứng bắt ta?
- Ngươi muốn chết!
Nghe thấy lời này, Lâm Dục sao còn có thể nhịn!
Nhưng đây chính là mục đích của Mục Vân, chọc giận bọn hắn, hắn ngược lại muốn xem thử vì sao Cổ Xích Ngân và Lâm Dục lại trùng hợp xuất hiện ở đây, chờ Mục Vân hắn giết người, thậm chí tại hắn còn chưa động thủ đã giết Lâm Bân.
- Cút!
Nhìn thấy Lâm Dục phát cuồng, sắc mặt Y Chiêm Long phát lạnh, lập tức quát.
- Y Chiêm Long, ngươi tính là cái rắm!
Phanh...
Lâm Dục vừa mắng một tiếng, Y Chiêm Long hời hợt vỗ ra một chưởng, Lâm Dục vững vàng đón đỡ lấy một chưởng, lập tức sắc mặt trắng nhợt.
- Ngươi... Thông Thần cảnh!
Lâm Dục khó tin nói.
- Cút hay không cút? Lâm Dục, Cổ Xích Ngân, ta khuyên bảo các ngươi một lần cuối cùng, nơi này là địa giới Lôi Phong viện phụ trách, các ngươi còn làm xằng làm bậy nữa thì ta sẽ bẩm báo Hồng Trần đại sư.
Nghe thấy lời này, hai người Lâm Dục mới biến sắc.
Bọn hắn có thể không e ngại Y Chiêm Long, có thể cưỡng ép bắt Mục Vân, thế nhưng một khi chọc giận Hồng Trần đại sư, vậy đối với Lâm gia và Cổ gia tuyệt đối là trăm hại mà không có một lợi.
Dù sao, Hồng Trần đại sư chính là một huyền khí sư cực phẩm duy nhất trong đế quốc.
- Đa tạ!
Nhìn thấy hai người Cổ Xích Ngân, Lâm Dục rời khỏi, Mục Vân chắp tay nói.
- Cám ơn ta sao? Ngươi không trách ta đánh gãy chuyện tốt của ngươi là được.
Y Chiêm Long giữ kín như bưng cười một tiếng, không lên tiếng nữa.
Nghe Y Chiêm Long lập lờ nước đôi, Mục Vân bật cười lớn, tuyệt không để ở trong lòng.
Mà đổi thành một bên, Lâm Dục mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nhìn Cổ Xích Ngân, cười lạnh nói:
- Người khác đều nói đại công tử Cổ Xích Ngân, phong lưu phóng khoáng, làm người tâm ngoan thủ lạt, thế nhưng vừa rồi lại không nói một lời, không biết là có ý gì?
- Không biết là có ý gì?
Cổ Xích Ngân nhìn thấy Lâm Dục bất mãn, cười nói:
- Y Chiêm Long kia có thể nói là một người thần bí nhất trong thất đại đặc sứ. Vừa rồi, ngươi cho rằng ta đơn giản bị hắn bắt như vậy sao?
- Gia hỏa này không đơn giản, có hắn ở đây, chúng ta không thể nào bắt được Mục Vân.
- Khó trách, Lâm đầu vẫn muốn về hưu, xem ra là đã tìm được người nối nghiệp thích hợp!
Lâm Dục đùa cợt nói.
- Ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo ta theo!
Nghe thấy Lâm Dục đùa cợt Lâm Tiêu Thiên, thân thể Cổ Xích Ngân khẽ run rẩy, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
- Dừng!
Nhìn thấy biểu lộ của Cổ Xích Ngân, Lâm Dục khinh thường cười một tiếng.
- Hai người các ngươi, hiện tại rất rảnh rổi sao?
Chỉ là đột nhiên, bên tai hai người vang lên một âm thanh thanh lãnh.
- Lâm đầu!
- Lâm đầu!
Nhìn người tới, Lâm Dục, Cổ Xích Ngân lập tức đổi một bộ dáng.
Lâm Dục vội vàng tiến lên một bước, hì hì cười nói:
- Lâm đầu, chúng ta cũng không nhàn rỗi, mới từ bên phía Lôi Phong viện chạy đến, bây giờ chuẩn bị đi Mộc viện và Thủy viện xem xét một phen.
- Hả? Vậy các ngươi còn rất vất vả!
- Làm gì có, người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm mà!
Lâm Dục cười hắc hắc, đáp.
- Đừng để ta phát hiện các ngươi lười biếng, nếu không, có các ngươi chịu!
- Vâng vâng!
Cổ Xích Ngân ở bên cạnh đã sớm trợn mắt hốc mồm.
Đây còn là Lâm Dục trước đó sao? Vừa rồi còn là một bộ không sợ trời không sợ đất, hiện tại ngược lại trở mặt thật nhanh.
- Cổ Xích Ngân, ngươi đã đến Thông Thần cảnh, có thể nếm thử liệp sát mấy thiên linh thú, tăng cường thực lực bản thân.
- Vâng!
Lâm Tiêu Thiên dặn dò hai câu, bóng người lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
- Đi!
- Đi? Đi đâu?
Nhìn Cổ Xích Ngân, Lâm Dục nghi ngờ nói.
- Lần này không bắt được Mục Vân, áp tải đi, chỉ còn thiếu một cơ hội, xem ra, chuyện này, vẫn cần giao cho những lão hồ ly trong gia tộc xử lý.
- Cũng đúng là đáng ghét, Mục Vân này quả thực cực kỳ không muốn mặt.
Trong lúc hai người nói chuyện ở, bóng người lóe lên, biến mất trong màn đêm.
Phá Vân sơn mạch chính là một dãy sơn mạch lớn nhất trong Đại Tần đế quốc, dãy núi chập trùng, núi non trùng điệp, ở trong đó đến cùng ẩn tàng bao nhiêu hung thú, linh thú, không ai biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận