Vô Thượng Thần Đế

Chương 1305: Huyết Minh Uy Vũ (2)

- Hôm nay, chúng ta thủ được, thế nhưng chỉ là thủ được còn có thể như thế nào?
- Ngày khác, bọn hắn lại đến, chúng ta nên như thế nào?
- Làm thịt bọn hắn.
Trong đám người, không biết là ai rống một tiếng.
- Làm thịt bọn hắn.
- Làm thịt bọn hắn!
Lập tức, tiếng hô hoán bài sơn đảo hải đem toàn bộ đại địa chấn động gào thét.
- Làm thịt bọn hắn!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, Diệt Tôn Kiếm trực tiếp vạch ra một kiếm.
Một kiếm kia, khí xâu như hồng, xông thẳng tới chân trời.
Oanh...
Nhất thời, nước biển trên bờ cát bị đánh chém ra một con đường, một con đường lan tràn ngàn vạn mét, không nhìn thấy phần cuối, không nhìn thấy vĩnh hằng.
Trong nháy mắt này, huyết mạch tất cả mọi người bị nhen lửa, Mục Vân cũng không ngoại lệ.
Võ tu là vì cái gì?
Trường sinh bất tử? Vạn thế lưu danh? Chưởng khống hết thảy?
Mặc kệ là vì cái gì, đều nắm giữ một trái tim muốn đi hướng cường đại, muốn một trái tim không bị người ta bắt nạt.
Mục Vân nhìn mặt biển phương xa, nhìn đám người, nội tâm hào tình vạn trượng.
Hắn mong muốn, chính là thủ hộ thân nhân, yêu người, bằng hữu, huynh đệ, thủ hộ hết thảy hắn muốn bảo vệ.
Bất luận là đã từng, kiếp trước quá khứ còn là kiếp này, hết thảy, hắn đều muốn bảo hộ.
Giờ khắc này, bên trong Huyết Minh, khí diễm tăng vọt.
Mà cùng lúc đó, trên một tòa đảo hoang cách Huyết Minh mấy chục dặm bên ngoài, mấy thân ảnh đứng thẳng.
- Thiên Chủ...
Trần Thiên Vũ nghe được tiếng hô hoán yếu ớt kia truyền đến, trực trùng vân tiêu, giật giật bờ môi.
- Không cần phải nói!
Trước người Trần Thiên Vũ, một bóng mờ đứng chắp tay.
- Ta biết hắn! Hắn một mực là dạng này!
Trần Thiên Vũ hơi mở miệng nói:
- Kiếp trước, hắn chính là dạng này...
Hư ảnh kia giống như lẩm bẩm, lại giống như đang cùng ai kể rõ, yếu ớt thở dài.
Hết thảy, tựa hồ kết thúc, hết thảy cũng tựa hồ vừa mới bắt đầu.
Trải qua ngũ đại tiểu thế giới liên thủ giảo sát Huyết Minh, nhiệt tình trở nên tăng vọt chưa từng có.
Mà Mục Vân càng mảy may không keo kiệt, tám trăm ức cực phẩm linh tinh, để toàn bộ các thành viên bên trong Huyết Minh tu luyện không chút nào lại lo lắng khuyết thiếu đan dược, thần binh.
Bọn hắn hận không thể đem thời gian một ngày xem như mười ngày đến dùng, hận mình không thể lập tức tấn thăng đến cảnh giới Sinh Tử cảnh.
Toàn bộ Huyết Minh, bên trong lần kiếp nạn này, tựa hồ càng thêm ngưng kết thành một dây thừng.
Dù sao, ai muốn bị người khi dễ? Ai không muốn biến thành cường giả tuyệt thế.
- Ha ha... Tiểu tử ngươi, từng tại Nam Vân Đế Quốc sáng tạo Vân Minh, ta biết, ngươi cái tên này trời sinh chính là có một loại tốt số.
- Cha, ngươi nói như vậy, ta không phải vui lòng.
Mục Vân tựa ở trên một trụ đá, nhìn võ giả tới tới lui lui bận rộn trên quảng trường, nuốt một linh quả trong tay, bẹp bẹp miệng nói:
- Ta mặc dù không có quản lý khai sáng thế lực, nhưng lại liều mạng bôn ba, vì Vân Minh, Huyết Minh có thể chống đỡ tiếp.
- Tiểu tử thúi, nói cái gì ngươi đều có lý.
Mục Thanh Vũ cười mắng một tiếng nói:
- Gần đây ta sẽ ra ngoài một đoạn thời gian, Tiểu Bạch giao cho ngươi chiếu cố, có Tiểu Bạch ở nơi này, những người kia cũng không dám làm ẩu.
- Ngươi lại đi ra ngoài?
Mục Vân ngẩn người nói:
- Ngài thật đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, bên trong Khổ Thiên điện, ta nhìn chúng ta đều ngao cò tranh nhau, ngài mới là ngư ông đắc lợi.
- Ngươi cái hỗn tiểu tử.
Mục Thanh Vũ cười cười, trên mặt lại lộ ra một tia biểu lộ cẩn thận, trịnh trọng nói:
- Thiên Chủ Huyền Không sơn, thương thế có khả năng đã khôi phục.
Nhanh như vậy!
Mục Vân sững sờ.
Vân Lang, thủy chung là đau nhức trong lòng của hắn.
- Nhất định không thể xem thường người này, Thương Hoàng tiểu thế giới đã từng thứ nhất, Khổ Hải Thiên Tôn về sau, có Vân Tôn cvàùng Huyết Tôn hai đại kỳ tài, lại về sau, có thể nói Vân Lang có thể so với ba người, lần trước ngươi thi triển bí thuật kia, có thể phá nhục thân của hắn, kỳ thật ta đã hoài nghi...
- Hoài nghi gì?
- Hoài nghi hắn căn bản không có xuất ra toàn lực.
Nghe đến lời này, Mục Vân triệt để ngơ ngẩn.
- Nếu như hắn dùng ra toàn lực, tiểu tử ngươi đã sớm đầu một nơi thân một nẻo, cớ gì có thể sống đến hôm nay? Người không nói đến tồn tại câu thông cùng Tiên giới, coi như không có, bằng ngươi muốn giết hắn, cũng là vạn phần gian nan.
- Cha!
- Ừm?
Mục Vân mở miệng nói:
- Ngươi bây giờ cùng Vô Cực Ngạo Thiên so sánh, như thế nào?
- Hơi kém một chút!
Mục Thanh Vũ nói thẳng:
- Bất quá lại cho ta một đoạn thời gian, siêu việt hắn, không khó.
Hơi kém một chút, siêu việt hắn không khó?
Nghe đến lời này, Mục Vân phát hiện, mình tựa hồ không thể không một lần nữa đánh giá Mục Thanh Vũ.
Tiện nghi lão cha này tựa hồ mỗi lần đều cho mình kinh hỉ ngoài ý muốn.
Từ năm đó, hắn nói qua mình ngẫu nhiên tại một nơi thu hoạch được truyền thừa của Khổ Hải Thiên Tôn, thế nhưng lại ẩn nấp mấy chục năm, vô thanh vô tức, cam nguyện làm tộc trưởng Mục gia tại Nam Vân Đế Quốc.
Đến bây giờ, lần nữa tiến vào bên trong Khổ Thiên điện, thực lực đại trướng.
Tiện nghi lão cha này càng thêm thần bí khó lường so ới hắn tưởng tượng.
- Ngươi cũng không cần suy đoán ta, ngươi yên tâm, hiện tại vi phụ bắt đầu tận tâm tận lực bảo hộ ngươi, năm đó để ngươi...
- Được được được!
Mục Vân vội vàng khoát tay nói:
- Chua xót không chua xót, không có ta năm đó, nào có ta hiện tại?
- Ngươi...
Nhìn đứa con trai này của mình, Mục Thanh Vũ bất đắc dĩ cười khổ.
- Chuyện đại khái chính là dạng này, ngươi có thể làm được tình trạng gì, đều xem chính ngươi!
Mục Thanh Vũ lần nữa dặn dò:
- Ngươi lần trước nói cho bọn hắn bí tàng, hẳn là bí tàng Thông Thiên Giáo Chủ ở vào Huyền Không sơn?
- Ngài biết?
- Ừm, hiểu rõ một ít.
Mục Thanh Vũ lần nữa nói:
- Ngươi làm như thế, thật ra vô cùng nguy hiểm, nếu như chọc giận Vân Lang, chỉ sợ tất cả mọi người không cách nào tiến vào bí tàng, đến thời điểm đó, sợ rằng sẽ là một phen gió tanh mưa máu.
- Loạn mới tốt!
Mục Vân cười nói:
- Nếu không tất cả mọi người xem như đối địch Huyết Minh ta, vậy Huyết Minh ta còn thế nào phát triển lớn mạnh?
- Lời này cũng đúng!
Mục Thanh Vũ gật đầu nói:
- Ngươi muốn làm cái gì, lại buông tay đi làm, trời sập xuống, còn có vi phụ vì ngươi chống đỡ.
- Ta hiểu rõ.
Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Hảo, chuyện nơi này, dừng ở đây, chỉ sợ ngũ đại tiểu thế giới xem như đạt được vị trí bí tàng, cũng muốn thương thảo làm sao, đoán chừng muốn qua một đoạn thời gian mới có thể hành động, ngươi ngược lại có thể hưởng thụ một đoạn thời gian hài lòng!
- Hài lòng? Chỉ sợ không hài lòng.
Mục Vân nhìn lầu các đối diện, thầm cười khổ.
- Đúng, ngươi tại bên trong Khổ Thiên điện có phải là tiến vào bên trong một mảnh sơn cốc hình mặt trăng, kinh lịch cửu sinh cửu thế luân hồi hay không?
Hả?
Nghe đến lời này, Mục Vân không hiểu nhìn sang Mục Thanh Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận