Vô Thượng Thần Đế

Chương 2391: Vậy các ngươi ra tay đi (2)

Hai mắt Tô Thiến đỏ hồng, quát:
- Con trai các ngươi đã chết, quản chúng ta chuyện gì? Cha ta bây giờ có bệnh ở trong người, mới các người trở về đi.
- Có bệnh? Ta thấy là trúng một chưởng của Tử Vũ thiếu gia, sắp chết thì có.
Mã Bá Vân hừ nói:
- Tô Thiến, Tô gia không có phụ thân ngươi chính là năm bè bảy mảng, giao Mục tiên sinh kia ra, nếu không, Mã gia chúng ta nhất định sẽ san bằng Tô gia ngươi.
Mã Bá Vân dứt lời, mấy thân ảnh phía sau nhất thời bước ra.
Khí thế sắc bén khuếch tán.
Tô Thiến giận dữ quát:
- Ngươi thật sự coi Tô gia ta không có người?
Bá bá bá......
Từng thân ảnh lao ra, ba phương đối đầu, khí thế dâng cao.
- Tô Thiến, không giao ra Mục Vân, Tô gia ngươi tự diệt vong, ngươi xác định?
Sở Kiều Sơn mở lời.
- Mục tiên sinh là khách quý của Tô phủ chúng ta, giao cho các ngươi? Đừng nằm mơ!
Tô Thiến cười nhạo một tiếng, nhìn mọi người, nói:
- Nếu các ngươi muốn tiêu diệt Tô gia, ít nhất cũng phải lột da xuống.
- Được, tiểu nha đầu, ngươi tự mình muốn chết.
Sở Kiều Sơn hét to một tiếng, bước ra.
- Tìm ta làm gì?
Ngay lúc này, trong phủ đệ Tô gia, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Một bên đình viện, tiếng vang lên, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người.
- Mục Vân.
Mã Bá Vân và Sở Kiều Sơn hai người cẩn thận đi tới.
- Tiểu tử ngươi đứng ở chỗ này phơi nắng, rất thoải mái.
Sở Kiều Sơn nhìn Mục Vân, cũng không dám tới gần.
Nghĩ đến lần trước bị bại trong tay đối phương, hắn có chút kiêng kỵ, thực lực của Mục Vân sâu không lường được, hắn không nắm chắc.
- Đúng là thoải mái hơn đánh đánh giết giết rất nhiều, đã lâu không có phơi nắng như vậy.
Mục Vân xắn tay áo lên, nhìn hai người, nói:
- Hai vị tộc trưởng có muốn thử không?
- Ngươi......
Nghe được lời này, Sở Kiều Sơn vừa định tức giận, Mã Bá Vân giữ chặt hắn lại.
- Mục Vân, hai đứa con trai của chúng ta bị ngươi giết chết, ngươi cũng thừa nhận, chuyện này tóm lại phải cho chúng ta một lời giải thích chứ?
- Giải thích?
Mục Vân duỗi thắt lưng, nói:
- Đã cho rồi, ta đã nói, người là ta giết, các ngươi muốn gây chuyện cứ tới tìm ta, như thế nào, hiện tại nghĩ kỹ tới tìm ta, là chuẩn bị giết ta sao?
Mục Vân vừa dứt lời, thần sắc hai người nhất thời căng thẳng.
- Mục Vân, ngươi đừng quá kiêu ngạo.
Sở Kiều Sơn quát:
- Ngươi cho rằng thực lực ngươi đủ cường đại này thì có thể làm gì làm bên trong Tử Cực thành sao?
- Đúng vậy, ngươi bây giờ nếu nhận tội đền tội, chúng ta có thể cân nhắc để cho ngươi chết đẹp hơn một chút!
Mã Bá Vân một lần nữa nói.
- Ồ!
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Vậy các ngươi động thủ đi.
- ......
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Hai vị tộc trưởng đã nói hết lần này đến lần khác, nhưng mà... Sao không động thủ?
Bọn họ nào biết, từ lần trước Mục Vân lộ ra bản lĩnh, từ đáy lòng hai người đều kiêng kỵ Mục Vân.
Lại nhìn bộ dáng này của Mục Vân, bọn họ lại càng không dám ra tay.
- Thế nào? Không động thủ à?.
Mục Vân lắc đầu, ngồi trên ghế mây, cười nói:
- Nếu bây giờ lại có một chén trà thơm, vậy thật sự rất thoải mái.
- Ngươi muốn chết!
Đúng lúc này, Sở Kiều Sơn phẫn nộ quát.
Hắn đã đến biên giới của sự tức giận.
Bàn tay vung lên, Sở Kiều Sơn bước ra, chưởng ấn giết tới.
Chưởng ấn đánh về phía Mục Vân, nhưng giờ khắc này Mục Vân căn bản không nhúc nhích, ngồi trên ghế mây, hai má dưới mũ đen căn bản không có chút biểu tình.
- Làm càn!
Nhưng hiện tại, một tiếng gầm gừ đột nhiên vang lên.
Một tiếng phá không vang lên, một thân ảnh xuất hiện trước người Mục Vân, đỡ một chưởng kia.
Phanh...
Thân ảnh Sở Kiều Sơn đột nhiên lùi lại, sắc mặt biến đổi.
Cỗ lực đạo này, quá cường đại.
- Tô Chiến!
Lúc nhìn thấy người tới, Sở Kiều Sơn hoàn toàn choáng váng.
- Ngươi...... Ngươi ngươi ngươi đến... Cảnh giới Tiên vương!
Sở Kiều Sơn kinh ngạc.
- Đúng vậy.
Tô Chiến hừ nói:
- Sở Kiều Sơn, ngươi nhiều lần đối phó Tô gia ta, lần này, tuyệt đối không thể để ngươi chạy.
Tô Chiến dứt lời, bước ra, khí tức toàn thân điên cuồng nghiền ép về phía Sở Kiều Sơn.
Phanh...
Đánh ra một quyền, Sở Kiều Sơn căn bản không có khả năng ngăn cản, ngực sụp đổ, phun ra một ngụm máu tươi, bay ra đụng vào vách tường.
Tiên vương cảnh giới, tự xưng là vương, đó chính là bá chủ một phương.
Trong Tử Cực thành, Tiên vương chính là bá chủ.
Mã Bá Vân trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nói:
- Ngươi làm sao có thể đột phá tới cảnh giới Tiên Vương?
- Sao không có khả năng?
Tô Chiến nắm chặt hai tay, xoay người nhìn Mục Vân, chắp tay nói:
- Mục tiên sinh, đa tạ Cửu Chuyển Khải Linh Đan của ngài.
- Không cần cảm ơn.
Mục Vân phất phất tay nói:
- Trong này cũng có nỗ lực bản thân của ngươi, nếu không có quyết tâm lớn, cũng không có khả năng thành công.
Nghe được lời này, Tô Chiến lại khom người.
Hắn đoán, Mục Vân là một đan sư rất lợi hại.
Có lẽ ở ngoài Yêu vực đắc tội nhân vật lợi hại gì đó, đi tới Yêu vực tránh né.
Cũng có thể là con em thế gia, hay đại nhân vật tông môn nào đó đến đây tìm kiếm dược liệu mình cần.
Dù sao bất luận loại nào, Mục Vân đều vô cùng cường đại.
Bởi vì, cho dù hắn hiện tại đạt tới Tiên Vương cảnh, cũng không cách nào nhìn thấu tu vi của Mục Vân.
- Thiến nhi.
Tô Chiến mở lời:
- Không nghe thấy Mục tiên sinh nói, muốn uống một chén trà thơm hay sao?
- Vâng.
Tô Thiến hiện tại kích động nước mắt đều muốn chảy ra.
Thương thế của phụ thân chẳng những tốt hơn, hiện tại thậm chí đột phá tới cảnh giới Tiên Vương.
Tiên Vương cảnh giới, khái niệm gì?
Trong Tử Cực thành, Tiên Vương chính là bá chủ đứng đầu, không ai có thể ngăn cản.
- Hai vị.
Tô Chiến đột nhiên nhìn cửa chính, nói:
- Các ngươi đi đâu vậy?
Hiện tại Sở Kiều Sơn cùng Mã Bá Vân hai người xám xịt chuẩn bị rời đi.
Nhưng Tô Chiến hiển nhiên sẽ không để cho bọn họ rời đi.
Những chuyện này không liên quan Mục Vân.
Hắn hiện tại lười ra tay.
Những người này, thật sự không đủ nhìn.
- Ha ha... Tô huynh, việc này chính là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Mã Bá Vân cười bồi nói:
- Chuyến này đến, Mã gia chúng ta cùng Sở gia chỉ muốn nói chuyện với Mục tiên sinh, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.
- Hiểu lầm?
Tô Chiến cười nhạo nói:
- Hôm nay, nếu vết thương của ta còn không có tốt, có phải hai người các ngươi sẽ tàn sát Tô gia chúng ta?
- Hôm nay, ai cũng đừng hòng rời đi.
Vừa nghe lời này, vẻ mặt mọi người thay đổi.
- Tô Chiến, ngươi cho rằng Sở gia chúng ta cùng Mã gia thật sự sợ ngươi? Chỉ là không muốn làm lớn chuyện, nếu không đối với ai cũng không tốt.
- Phải không?
Tô Chiến hiện tại không để ý tới, vung tay lên, bước ra, toàn thân cao thấp dâng trào khí tức.
- Hôm nay, ta sẽ làm thịt các ngươi, nhìn Tử Vũ công tử có thể bởi vì các ngươi mà trừng phạt Tô Chiến ta hay không.
Dứt lời, bàn tay Tô Chiến giơ, trong hai tay bộc phát ra hai đạo Tiên khí cường hoành giết tới, ngưng kết thành hai chưởng ấn đạo bá, bao trùm ra ngoài.
Ầm...
Cơ hồ trong nháy mắt, Mã Bá Vân và Sở Kiều Sơn hai người ngã xuống đất, thân thể co giật, miệng phun máu tươi.
- Chịu chết đi!
Tô Chiến tiến lên, bàn tay chộp về phía hai người.
- Dừng tay!
Đang lúc này, một tiếng quát to vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận