Vô Thượng Thần Đế

Chương 2020: Cũng bị hắn giải quyết (1)

- Ta đây cũng không phải rất rõ ràng, những tiền bối cảnh giới vượt qua Kim Tiên đều do nương ta xử lý, ta không có hiểu quá rõ.
- Ừm!
Hai người trầm mặc một lát, Diệp Tuyết Kỳ lần nữa nói:
- Tiểu Vân, ta gần đây có khả năng trở lại Cực Loạn Đại Địa một chuyến, kể lại chuyện của chàng cho mẫu thân nghe, ở đây thì Thiên Quân Vũ sẽ giúp chàng xử trí, bất quá không bao lâu, ta sẽ trở về.
- Tốt!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Bất quá trước khi đi, cần phải cho ta ăn no.
- Uy, no bụng chàng? Chàng vừa gặp Tâm nhi kia đã xách thương ra trận, còn cần ta cho chàng ăn no?
- Nàng cứ nói đi?
Mục Vân vung tay lên, bên trong gian phòng dần dần vang lên tiếng nghẹn ngào...
Chỉ chớp mắt, ba ngày thời gian trôi qua.
Diệp Tuyết Kỳ đã lên đường rời đi Thiên Kiếm lâu, tiến về Cực Loạn Đại Địa.
Toàn bộ Tiên giới chia làm thập đại Vực Giới.
Mà Kiếm Vực Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thống trị thì ở phía Nam của Tiên giới.
Còn về Vân Vực Vân Minh thì tại bắc bộ Tiên giới.
Bát đại Vực Giới khác cũng phân bố tại đông nam tây bắc từng phương hướng toàn bộ Tiên giới.
Tiên giới vô cùng mênh mông, địa phương trung ương nhất gọi là Cực Loạn Đại Địa.
Cực Loạn Đại Địa, cũng không phải đơn giản chỉ là một khối đại lục.
Sở dĩ trở thành Cực Loạn Đại Địa là bởi vì chỗ kia cơ hồ hỗn hợp toàn bộ hết thảy thế lực cùng Vực Giới nhân vật trong tiên giới, phân loạn ồn ào, đủ loại nhân vật đều tồn tại.
Mà tông môn cường đại cũng nhiều vô số kể.
Bên trong toàn bộ Tiên giới thập đại vực, Ma vực, Phật vực cùng Yêu vực, có thể nói là tam đại Vực Giới được công nhận là cường đại nhất.
Nhưng có người cẩn thận tính qua, nếu như hết thảy thế lực Cực Loạn Đại Địa liên hợp lại, thực lực tuyệt đối muốn cường hoành hơn tam đại Vực Giới mạnh nhất.
Chỉ là, tình huống này cũng không khả năng xuất hiện tại Cực Loạn Đại Địa.
Nơi đó cơ hồ từ khi sinh ra chưa từng có người nào có thể nhất thống.
Thậm chí Mục Vân năm đó cũng chỉ chạy đến bắc bộ Triệu Vực cùng Cửu Nguyên Vực, mở ra Vân Vực.
Mà trước kia từng có người ý đồ nhất thống toàn bộ Cực Loạn Đại Địa, thế nhưng kết quả lại là... Chưa hề có người từng thành công.
Nơi đó là một địa phương khá có sắc thái truyền kỳ.
Diệt Thiên kiếm tông, ở chỗ này.
Lần này Diệp Tuyết Kỳ trở về, Mục Vân ngược lại cũng không lo lắng, dù sao nơi đó có sư mẫu Diệp Tĩnh Vân, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mục Vân hiện tại thì nhìn Cửu Thiên Hàn Ngọc trong tay mình.
Lần này dựa vào Cửu Thiên Hàn Ngọc, hắn ngược lại có thể nếm thử một phen tiến vào cảnh giới Chân Tiên.
Đăng đăng đăng...
Nhưng Mục Vân vừa định ngồi xuống, tiếng đập cửa đã vang lên.
- Ai?
- Mục sư huynh, các trưởng lão khảo sát của Cửu Tiên các đến, do... Vương Tâm Nhã dẫn đội đến.
- Nàng thế nào rồi đến rồi?
Nghe được tiếng bẩm báo, Mục Vân cười khổ.
Vương Tâm Nhã nói muốn tới, thế nhưng hắn chỉ nghĩ rằng là nói đùa, không nghĩ tới tiểu nha đầu này đến thật.
- Thế nào? Không chào đón đến ta?
Mục Vân vừa dứt lời, cửa đại điện bị đẩy ra, một thân ảnh đi vào bên trong.
Một thân áo màu trắng, váy ngắn lộ ra hai chân thẳng tắp, trắng noãn như ngọc, duyên dáng yêu kiều.
Vương Tâm Nhã trang điểm, nhìn qua, thanh thuần ang theo một tia vũ mị, mỉm cười, càng làm cho người mê say.
- Hoan nghênh, tự nhiên hoan nghênh, Cầm Tiên Tử giá lâm, chúng ta có thể nào không chào đón.
Mục Vân hơi hơi cười một tiếng.
Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân, ba bước cũng làm hai bước, ở trước mặt Lâm Chi Tu, nhào vào bên trong.
- Có người nhìn đây.
- Không sợ, nhìn thấy thì thấy, ta ôm phu quân nhà mình, còn có người ngăn cản ta hay sao?
Vương Tâm Nhã mỉm cười, trong mắt đầy tưởng niệm.
- Vân lang, ta rất nhớ chàng!
- Mới tách ra ba ngày, nàng đã nhớ ta rồi?
- Đương nhiên.
Nhìn hai người tình chàng ý thiếp bên trong đại điện, Lâm Chi Tu chỉ cảm thấy nổi da gà đầy người, rời khỏi đại điện, đóng cửa lại.
- Lão Lâm, ngươi thế nào ra rồi?
Phàm Vô Ngôn nhìn thấy Lâm Chi Tu xuất hiện, lo lắng nói:
- Lần trước chính là Vương Tâm Nhã đánh Mục huynh sống không bằng chết, ngươi còn dám để hai người bọn hắn một mình?
- Không được, ta phải vào xem.
- Ai ai ai, ngươi làm gì?
Lâm Chi Tu lại giữ chặt Phàm Vô Ngôn, cười nói:
- Ngươi bây giờ vào xem, cẩn thận Mục Vân đập nát đầu của ngươi.
- A?
- Ai, ngươi nói, người với người chênh lệch, thế nào lớn như vậy?
Lâm Chi Tu thở dài nói:
- Hai gia hỏa chúng ta cũng coi như phong độ bất phàm, thế nhưng ngươi xem Mục Vân người ta một chút, Phái chủ bị hắn giải quyết, hiện tại, Cầm Tiên Tử cũng bị hắn giải quyết...
- Không đúng không đúng.
Phàm Vô Ngôn đột nhiên lắc đầu, nói:
- Ta nhớ được một việc, Mục Vân không phải có một vị thê tử tên là Vương Tâm Nhã à? Chẳng lẽ chính là vị này?
- Không thể nào, Cầm Tiên Tử?
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều khiếp sợ không thôi.
- Đi, chuyện này, nhất định phải đến hỏi Nhậm Cương Cương tên kia một chút, hắn và Mục Vân cùng từ hạ giới mà đến, hẳn là biết chuyện này.
- Tốt!
Hai thân ảnh rời đi đại điện.
Mà giờ khắc này, Nhậm Cương Cương cùng đám người Thiên Quân Vũ lại sứt đầu mẻ trán, ứng đối người Cửu Tiên các tới.
Nhưng Mục Vân lại ở trong đại điện cùng Vương Tâm Nhã ngươi tới ta đi, hưởng thụ cá nước thân mật.
Sau một phen mây mưa, Vương Tâm Nhã giống như con mèo nhỏ, leo lên ngực Mục Vân, ngón tay ngọc không ngừng vẽ vòng vòng, dáng người tùy ý giãn ra, thể hiện ra đường cong câu hồn phách người.
Mục Vân ngồi trên mặt ghế, thở ra một hơi.
- Vân lang, chàng tựa hồ... Có tâm sự?
Vương Tâm Nhã mở miệng dò hỏi.
- Ừm, từ khi tiến vào Tiên giới, gặp cố nhân ngày xưa, thế nhưng ta chưa hề nhìn thấy mấy người Dao nhi, Doãn Nhi.
Mục Vân mở lời:
- Mênh mông Tiên giới, sao mà mênh mông, không biết bọn hắn xuất hiện ở đâu.
- Vân lang yên tâm đi.
Vương Tâm Nhã đột nhiên nói:
- Thật ra mà nói, ta trước đó cũng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được chàng tại Kiếm Vực, năm đó, chàng nói với chúng ta, ngươi là Minh chủ Vân Minh chuyển sinh, ta quả nhiên không tin.
- Thế nhưng theo ta tiến vào Kiếm Vực, bên trong Cửu Tiên các, biết đến càng nhiều, càng hoài nghi, chàng và người minh chủ kia thực sự rất giống.
- Thế giới này, kỳ tích nhiều lắm, tóm lại có một ngày, chúng ta sẽ lần nữa trùng phùng, cho nên ta một mực chờ chàng, không phải đã chờ đến chàng sao?
Vương Tâm Nhã chỉ cảm thấy, dựa vào Mục Vân vô cùng thư thái an bình.
Có lẽ, không có gặp được Mục Vân, nàng còn vẻn vẹn là con gái trong một gia tộc ở Nam Vân Đế Quốc, thế nhưng bởi vì Mục Vân, nàng được vui vẻ nhiêud hơn bi thương.
Mà lại quan trọng nhất, bởi vì có tiếp xúc da thịt với Mục Vân, thân thể của nàng cũng là phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ nơi sâu xa, thức tỉnh rất nhiều minh ngộ.
Vương Tâm Nhã biết, đây hết thảy không thể tách rời quan hệ cùng huyết mạch của Mục Vân.
Nói đúng ra, là lực lượng huyết mạch của Mục Vân cải biến lực lượng huyết mạch của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận