Vô Thượng Thần Đế

Chương 1846: Một tên cũng không thể chạy (2)

Lập tức, mười mấy người sau lưng Đường Văn Vũ lao lên, sát khí tung hoành.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người giật mình.
Lạc Kiếm Tuyết, Ngọc Thanh Lan, Hoán Thanh Sa ba người biết lần này rất khó đi ra ngoài, ba người nhìn nhau, trong mắt tràn ngập kiên định.
- Giết!
Ba người xông ra.
Ba người các nàng hiện tại đã đến cảnh giới Thiên Tiên, không còn là Địa Tiên đơn giản, cũng không còn là những đệ tử Phàm Thiết cấp thế lực bị xem thường.
Bọn hắn hiện tại cho dù ở bên trong Tam Cực Thiên Minh cũng xem như thiên tài.
Sinh Tử Ám Ấn, cho các nàng cải biến như sống lại một đời.
Rầm rầm rầm...
Ba thân ảnh nghênh tiếp tấn công.
Mọi người khác cũng xông ra.
Theo thời gian dài giao thủ, tràng cảnh dần dần chuyển hóa thành tình cảnh bất lợi.
Vô luận là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái hay những đệ tử Thiên Kiếm lâu bị Mục Vân thu phục, thực lực bản thân trong vòng mấy năm tăng trưởng trên phạm vi lớn, thế nhưng phần lớn đều ở giữa Địa Tiên ngũ phẩm đến Địa Tiên cửu phẩm.
Thế nhưng mười mấy người bên Đường Văn Vũ đều là cảnh giới Thiên Tiên.
Chênh lệch giữa lẫn nhau thực sự quá lớn.
Nếu không phải những người kia có ý trêu tức bọn hắn, chỉ sợ bọn họ đã sớm chết.
Thế nhưng cho dù hư thế, đám người hiện tại cũng khó mà chống đỡ.
Chênh lệch thực lực tổng hợp, thật sự có chút lớn.
Thấy cảnh này, Đường Văn Vũ ha ha cười nói:
- Các ngươi đều chuẩn bị trở thành con tin trong tay Đường Văn Vũ ta, Nhậm Cương Cương, lão tử cũng phải làm hắn thành hình nhân không tay chân, để hắn chết không có chỗ chôn.
- Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca ba người chính là bị ngươi giết như vậy?
Đường Văn Vũ vừa nói dứt lời, một tiếng nói đột ngột vang lên.
Tiếng nói vừa dứt, Đường Văn Vũ giật mình.
Bá một tiếng vang lên, một thân ảnh sượt qua người.
Thân ảnh kia nhẹ nhàng vung tay.
Phù một tiếng vang lên.
Đường Văn Vũ hét thảm.
- Cánh tay của ta...
Đường Văn Vũ trừng mắt, miệng há to, kêu đau không thôi.
Cánh tay của hắn triệt để bị phế.
Một thân ảnh dừng lại trước người hắn.
Nhìn kỹ lại, chính là Mục Vân.
Chỉ là Mục Vân thời khắc này nhìn qua hoàn toàn khác biệt với lúc chia cắt.
Đáng sợ!
Không sai, mang đến cho hắn một cảm giác rất đáng sợ.
Mục Vân... Thế nào trở nên đáng sợ như vậy?
Đường Văn Vũ biểu lộ kinh ngạc.
- Các ngươi... Đáng chết!
Nhìn đám người còn dư, bàn tay Mục Vân vung lên, cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi bây giờ quả nhiên đáng chết.
Bá bá bá...
Từng tiếng xé gió vang lên theo bàn tay của Mục Vân, từng thân ảnh ngân xương lao vùn vụt ra.
Mà trong số các thân ảnh ngân xương, một tiên khuyển hình thể to lớn màu tím lại hết sức loá mắt.
- Tử Nha, ngươi không cần đi, bắt gia hỏa này lại cho ta.
Mục Vân quát ra lệnh.
- Gâu gâu...
Tử Nha sủa loạn, nhảy vọt một cái, đánh ra một trảo.
Một trảo này phịch một tiếng nện ở trên lưng Đường Văn Vũ, Đường Văn Vũ kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
- Chó chết, ngươi dám!
- Gâu gâu...
Nghe được Đường Văn Vũ lúc này còn dám mắng mình, Tử Nha đánh ra một móng vuốt, phanh phanh phanh nện ở trên người Đường Văn Vũ.
Mà cùng lúc đó, những ngân cốt vệ đã giết ra.
Lạc Thiên Hành là cảnh giới thất phẩm Thiên Tiên, hiện tại bạo khởi, một bước giết ra, không ai có thể ngăn cản.
Thực lực thất phẩm Thiên Tiên cường đại, chính là bá chủ nơi này.
Mà lại Mục Vân hiện tại cũng hiểu rõ, vì cái gì chỉ có đệ tử phía dưới ngũ phẩm Địa Tiên mới có thể tiến đến.
Đó là bởi vì Cửu Linh Đoạt Thiên Bi chấn nhiếp.
Hiện tại Cửu Linh Đoạt Thiên Bi bị hắn thu phục, chấn nhiếp này cũng biến mất, Lạc Thiên Hành có thể xuất hiện ở đây.
Hiện tại, Mục Vân cần thể hiện lời hứa của hắn.
Đường Văn Vũ, chết!
Mà những đệ tử đi theo Đường Văn Vũ lại triệt để gặptai ương, bị những huyết vệ không biết là thứ quỷ gì đuổi giết...
Mục Vân không lưu tình.
- Ngươi vừa rồi nói, làm thành hình nhân tròn à?
Mục Vân hơi khom người, lạnh lùng nói:
- Ta nhìn ngươi tựa hồ rất thích hình nhân, đã như vậy, vậy ngươi... Trở thành hình nhân, chẳng phải là tốt nhất.
Phốc phốc phốc...
Mục Vân vừa dứt lời, chặt đứt một cánh tay khác cùng hai chân của Đường Văn Vũ.
Máu tươi chảy ngang, Đường Văn Vũ kêu rên.
- Ngươi làm gì, ngươi muốn làm gì?
Đường Văn Vũ điên cuồng hét lớn:
- Đại ca ta thế là Đường Văn Bân, Mục Vân, ngươi làm vậy với ta, không sợ bị đại ca ta biết?
- Bị đại ca ngươi biết?
Mục Vân thu hồi, một tay nhấc Đường Văn Vũ lên, thấp giọng nói:
- Nếu như hắn muốn tìm ta báo thù, vậy thì làm tốt chuẩn bị đi chết.
Một câu vang lên, Mục Vân lại nhào nặn thân thể Đường Văn Vũ thành thịt nát...
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
- Một tên cũng không để lại!
Mục Vân vung tay, tiếng sát phạt vang vọng.
Tràng diện trở nên huyết tinh.
Nhậm Cương Cương đi đến bên người Mục Vân, nhìn Mục Vân, cười nói:
- Ngươi cái tên này, vừa rồi đến cùng làm cái gì đi, hiện tại... Quả thực hoàn toàn biến thành một bộ dáng khác.
- Nhờ lời chúc của ngươi, đạt được một ít cơ duyên, bất quá đáng tiếc, không cách nào chia sẻ cho ngươi.
Mục Vân đắng chát cười một tiếng.
Những lực lượng Kim Tiên truyền thừa kia bởi vì hắn không ký kết Sinh Tử Ám Ấn với Nhậm Cương Cương, cho nên không cách nào truyền lại cho Nhậm Cương Cương.
Bất quá trong cơ thể Nhậm Cương Cương vốn mang theo lực lượng Kim Tiên truyền thừa, một bộ phận rất lớn còn lưu lại trong cơ thể mình tiêu hóa, ngày sau tiến giai đề thăng, cơ hồ là chuyện chắc như đinh đóng cột.
- Thật quả quyết, giết sạch?
Nhìn mấy thân ảnh đang chạy trốn, Nhậm Cương Cương nhìn Mục Vân, trưng cầu ý kiến.
- Kia là tự nhiên.
Mục Vân lại mở lời:
- Một tên cũng không thể chạy.
- Vâng!
Lạc Thiên Hành hiện tại tự thân xuất mã, tự nhiên dễ như trở bàn tay.
Không bao lâu, tiếng gào thét trong sân đã dần dần biến mất, từng cỗ thi thể nằm ở dưới chân đám người.
Thấy cảnh này, mấy người đều mang theo kính sợ nhìn Mục Vân.
Đối đãi bọn hắn, Mục Vân rất thân cận, thế nhưng đánh nhau với địch nhân, Mục Vân lại không chút khách khí.
Điều này cũng làm cho bọn hắn hiểu rõ, Mục Vân người này, đối với mình tốt, chính là tốt gấp bội, phản bội mình, chỉ có chết.
- Thực lực của ngươi...
- Lần nữa đề thăng một chút, đến cảnh giới ngũ phẩm Thiên Tiên.
Mẹ nó!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, mấy tên đệ tử tại chỗ nhịn không được thầm mắng.
Đề thăng một chút... Đến ngũ phẩm Thiên Tiên.
Cái này gọi đề thăng một chút?
Từ cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên đến ngũ phẩm Thiên Tiên, cái này cũng là quá khoa trương đi.
Nhìn thấy Mục Vân, mấy người quả nhiên không nhịn được muốn tiến lên hành hung Mục Vân một trận.
- Trong dự liệu...
Nhậm Cương Cương lại cười nói:
- Ngươi cái tên này, từ trước đến nay đều không theo lẽ thường ra bài, lần này, không cần để ta làm tấm mộc cho ngươi, cuối cùng có thể buông lỏng một chút.
- Nghĩ hay lắm.
Mục Vân lại cười mắng:
- Ngươi không làm công, người nào làm?
Rầm rầm rầm...
Trong lúc hai người đang trò chuyện, phương xa vang lên từng tiếng oanh minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận