Vô Thượng Thần Đế

Chương 1416: Mắt chó coi thường người khác (2)

Lâm Chi Tu vừa dứt lời, trong tay xuất hiện một phù văn, phù văn nằm ở trong bàn tay Lâm Chi Tu một chút hóa thành hỏa phù, triệt để thiêu đốt, hóa thành một tia sáng, biến mất không thấy gì nữa.
Đám người chờ đợi không bao lâu, tiếng bá bá bá xé gió vang lên.
Lần lượt từng thân ảnh tiến vào trong hầm mỏ.
Nhìn từng thân ảnh, đám người Mục Vân nhất thời sửng sốt.
Mấy người đến, khí tức toàn thân trên dưới đều mạnh hơn không yếu so với Lâm Chi Tu.
Trong đó có một người vừa nhìn thôi đã cảm thấy rất cường đại.
- Đại ca!
Nhìn thấy nam tử đầu lĩnh, Lâm Chi Tu đột nhiên vui vẻ nói:
- Đại ca, mau nhìn nơi này, là bí tàng.
Khắp khuôn mặt Lâm Chi Tu là ý cười.
- Bí tàng?
Nghe đến lời này, ánh mắt một nam tử trường sam cẩm phục lộ ra sắc mặt vui mừng nói:
- Lâm Phong, đệ đệ ngươi lần này lập công lớn.
Phát hiện bí tàng, tin tức tốt đẹp như thế, đừng nói bọn hắn, chính là cao tầng bên trong tông môn đều rất mừng rỡ.
- Ngươi xác định?
Nam tử được xưng Lâm Phong nhíu mày nói:
- Ngọc môn chính là do Tinh Ngọc Huyền Thạch chú tạo thành, đúng là bất phàm, thế nhưng ai biết trong đó sẽ có cái gì?
- Ừm.
Một nữ đệ tử đi lên phía trước, cau mày nói:
- Vạn nhất là bí tàng bị người khai thác qua đi, cũng nói không chính xác, đường đột báo cáo, kết quả không vui một trận, ngược lại sẽ khiến đông đảo đệ tử chế giễu.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bỏ mặc?
- Dĩ nhiên không phải.
Lâm Phong nhìn về phía trước, nói:
- Lâm Chi Tu, là ai phát hiện nơi này?
- Mục Vân, là hắn.
Lâm Chi Tu chỉ vào Mục Vân nói.
- Ngươi?
Lâm Phong nhìn Mục Vân, nhíu mày.
Hắn vốn cho rằng một vị đệ tử Nhất Diệp kiếm phái phát hiện, không nghĩ tới chỉ là một nô lệ.
Mà nô lệ này chính là nhất cảnh giới phẩm Nhân Tiên, quả thực khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
- Ta lại hỏi ngươi, ngươi có nắm chắc mở ra bí tàng này không?
Lâm Phong nhìn Mục Vân, mở lời.
- Lâm Phong, ngươi bảo một nô lệ thử mở ra, điên rồi sao?
Trong những người kia, một nữ tử dáng người linh lung, bộ dáng xinh đẹp hoảng sợ nói.
- Đúng, hắn là một nô lệ, đột phá đến nhất phẩm Nhân Tiên đã không tệ, nếu có thể mở ra bí tàng, còn chờ chúng ta tới làm gì?
Một nam tử khác cũng lên tiếng.
Nam tử kia xấu xí, dáng người cao gầy, nhìn rất hèn mọn.
Trong lúc nói chuyện, một đôi mắt nhìn chằm chằm nữ tử trước người, từ trên nhìn xuống, nhìn chằm chằm quang cảnh trước ngực nữ tử kia.
- Liễu Nguyệt Nguyệt, Trần Đào, hai người các ngươi có ý gì?
Lâm Chi Tu nghe đến lời này, không vui nói.
Cảm giác của hắn dành cho Mục Vân rất tốt, ngắn ngủi hơn tháng, Mục Vân đã đột phá đến cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, hắn cảm giác Mục Vân người này không tệ.
- Mục Vân tiến cảnh thần tốc, thực lực cường đại, đột phá đến cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên bất quá hơn tháng thời gian, tương lai nói không chừng sẽ là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái chúng ta, là sư huynh đệ với chúng ta, làm gì khinh thường.
Lâm Chi Tu tức giận nói.
- Lâm Chi Tu, ngươi làm gì tức giận, bất quá là một nô lệ thôi.
Liễu Nguyệt Nguyệt ha ha cười nói:
- Nhất Diệp kiếm phái chúng ta hơn vạn đệ tử, bên trong Ám Huyền thạch tràng, hơn vạn nô lệ, cảnh giới nhất phẩm Nhân Tiên, cũng có hơn ngàn, thế nhưng hàng năm, bất quá là mười mấy người có thể bái nhập đến bên trong Nhất Diệp kiếm phái ta.
- Không sai!
Trần Đào cũng mở miệng cười nói:
- Mỗi một nô lệ đều có thể trở thành đệ tử Nhất Diệp kiếm phái chúng ta, vậy nô lệ trong này, chúng ta chẳng phải đều muốn xưng một tiếng sư đệ rồi?
- Các ngươi.
Trần Đào, Liễu Nguyệt Nguyệt kẻ xướng người hoạ, Lâm Chi Tu nhìn dù khó chịu cũng không lên tiếng nữa.
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân đứng ra, chắp tay nói:
- Khởi bẩm các vị thượng tiên, ta cũng không hiểu biết trận pháp, không biết trận này, phát hiện ngọc môn này cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp.
- Dừng.
- Ha ha, ta biết, gia hỏa này căn bản sẽ không biết mở trận.
Trần Đào cùng Liễu Nguyệt Nguyệt hừ một tiếng, sắc mặt đều mang theo khinh thường.
Lâm Chi Tu nghẹn lời, đỏ mặt, một câu cũng nói không nên lời.
- Vậy làm sao bây giờ?
Một thanh niên khác hỏi.
- Đã như vậy, chúng ta trước hết báo cáo tông môn.
Lâm Phong từ từ nói:
- Ngọn nguồn mọi chuyện, chúng ta kể rõ là được, nếu là bảo tàng, chúng ta đương nhiên có đại công, nếu không phải, cũng nhìn các trưởng lão trong tông môn có ý gì?
- Ừm!
Mấy người thương nghị xong, Lâm Phong xoay người, nhìn Mục Vân nói:
- Ngươi là lĩnh đội nơi này đúng không? Vậy trong đoạn thời gian này, ngươi tạm thủ tại chỗ này, chớ khuếch tán tin tức ra.
Trở về bẩm báo tông môn, tông môn cũng cần thời gian xử lý đến cùng nên như thế nào.
- Tuân mệnh.
Mục Vân chắp tay, đứng ở một bên, không lên tiếng nữa.
- Chi Tu, cùng ta trở về.
- Đại ca, ta ở lại chỗ này đi.
- Ta bảo ngươi cùng ta trở về!
Trên mặt Lâm Phong lộ ra một tia không vui, nói:
- Ngươi bây giờ cánh cứng rắn, ngay cả lời của ta đều không nghe sao?
- Ta.
Lâm Chi Tu vừa dứt lời, cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.
Dần dần, mấy người rời đi.
Lâm Chi Tu xoay người, nhìn Mục Vân nói:
- Mục Vân, ngươi yên tâm, bí tàng này là ngươi phát hiện ra trước, ta chắc chắn tranh thủ công lao cho ngươi.
- Đa tạ!
Từ đầu đến cuối, Mục Vân cũng không có mở miệng nhiều.
Mà Vô Cực Ngạo Thiên đứng ở một bên bội phục Mục Vân không thôi.
Vừa rồi những người kia, trừ Lâm Phong, mấy người còn lại, Vô Cực Ngạo Thiên không chút nghi ngờ, đều không phải đối thủ của Mục Vân.
Thế nhưng Mục Vân lại nhịn, không có nổi giận.
- Mục Vân, trận pháp này, ngươi hẳn có thể phá vỡ?
Vô Cực Ngạo Thiên đột nhiên mở lời:
- Đã như vậy, vì cái gì ngươi không nói rõ
- Làm gì nói cho bọn hắn?
Khóe miệng Mục Vân lộ ra một nụ cười tà mị nói:
- Mấy tên đệ tử này, tự cho rằng tiến vào Nhất Diệp kiếm phái cao cao tại thượng, hoàn toàn không để người ngoài ở trong lòng, làm gì để ý bọn hắn.
- Vậy ngươi muốn.
- Chính chúng ta tiến vào.
- Cái gì?
Nghe đến lời này, trái tim Vô Cực Ngạo Thiên đều đột nhiên hơi nhúc nhích một chút.
Chính bọn hắn tiến vào bên trong, nếu như bị những người khác phát hiện, nhất là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái phát hiện, chỉ sợ mình sẽ chết không có chỗ chôn.
- Ngươi yên tâm, bọn hắn trở lại tông môn, trước muốn bẩm báo trưởng lão, những trưởng lão đoán chừng cũng muốn thương thảo nửa ngày, chính ta tiến vào bên trong, ngươi dẫn người giữ vững nơi này, nói ta đi ra ngoài, ta sẽ cẩn thận.
- Cái này quá mạo hiểm.
La Thành, La Vân hai huynh đệ cũng không đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận