Vô Thượng Thần Đế

Chương 4266: Một Trăm Viên Hộ Nguyên Thần Đan (1)

Một bên, Hồng Bình quát:
- Giết nữ nhân này, chí bảo trên người nàng cũng không ít, kéo dài thời gian, chúng ta sẽ không có biện pháp.
- Tốt!
Xích Linh Hoa cũng không nói nhiều nữa.
Xa xa, Mục Vân nghe được một màn này, lại kinh ngạc vạn phần.
Khó trách, khó trách Xích Linh Hoa cùng Xích Linh Nguyệt đều là công chúa Xích Dương Thánh Quốc. Thế nhưng toàn thân cao thấp Xích Linh Nguyệt, khắp nơi đều bảo bối.
Ngược lại Xích Linh Hoa, cũng không thấy thứ gì tốt cầm được.
Làm nửa ngày.
Mẫu thân của Xích Linh Nguyệt cũng là một vị Đế Quân của Xích Dương Thánh quốc.
Nhân vật cảnh giới Đế Quân, cho dù là mới vào Đế Quân, toàn bộ đông hoang đại địa, đều là thực lực bá chủ chí cao vô thượng.
Trên đông hoang đại địa.
Trung Hoang vực Xích Dương thánh quốc, Thất Trọng cốc.
Bái Nguyệt thánh địa ở bắc hoang vực.
Thiên Thực Thổ Long tộc, Luyện Ngục Huyết Phượng TỘC, Nguyệt Cực Quang Hùng tộc cùng với U Linh Viêm Miêu tộc.
Thác Bạt thế gia, Đông Hoa phủ, Linh Hư động thiên, Ly Hỏa phái ở Tây Hoang vực.
Cộng lại, mười một đại đỉnh cao tứ đẳng chủng tộc thế lực. Mà đế quân có bao nhiêu?
50 người có không?
E là không.
Xích Linh Nguyệt, phụ hoàng Xích Xá đế quân, mẫu thân cũng là Đế Quân, không toàn thân treo đầy bảo bối mới là lạ.
Trước mắt, Xích Linh Hoa tựa hồ là... Ghen tuông phát điên?
- Chậc chậc...
Mục Vân nhịn không được lẩm bẩm:
- Cha mẹ đều là Đế Quân, Xích Linh Nguyệt muốn không để người ta hận cũng khó.
Hiện tại, Xích Linh Hoa cùng Hồng Bình hai đại thất nguyên thần cảnh chủ công.
Mà Ngô Vân, Hồ Song Song cùng với Tiết Văn Uyên mấy người ở một bên mang theo mọi người bảo vệ, phòng ngừa mấy người đột phá.
Nếu đã động thủ, vậy thì phải giết sạch sẽ.
Chạy trốn một người, đối với bọn họ mà nói, đều là phiền toái lớn.
Mục Vân nhìn một màn này, vẫn chưa vội động thủ.
Giúp, hay không giúp?
Mục Vân đang rối rắm.
Hắn cùng Xích Linh Nguyệt, không tính giao tình tuyệt hảo gì.
Cùng có lợi.
Không giúp, không có gì.
Nhưng chí bảo trên người Xích Linh Nguyệt, nhiều lắm.
Hắn có chút luyến tiếc Xích Linh Nguyệt cứ như vậy mà chết.
Không phải luyến tiếc người này, mà luyến tiếc chí bảo trên người nàng.
Mục Vân hiện tại cắn răng.
- Giúp!
Hạ quyết tâm, hồn lực Mục Vân hóa thành một tiếng nói phiêu đãng vào tai Xích Linh Nguyệt.
- Một trăm viên hộ nguyên thần đan.
Mục Vân vừa dứt lời, nhìn về phía Xích Linh Nguyệt.
Một trăm viên hộ nguyên thần đan, đổi lấy một cái mạng của Xích Linh Nguyệt, nàng không thiệt thòi.
Tốt xấu gì mình cũng mạo hiểm tính mạng.
Cũng không đến mức, tay không trở về chứ?
Hiện tại, Xích Linh Nguyệt bị mọi người vây công, bốn phía, một đám tử sĩ đi theo ngã xuống.
Sắc mặt Xích Linh Nguyệt khó coi.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Xích Linh Hoa cư nhiên muốn giết nàng.
Đột nhiên, thân thể Xích Linh Nguyệt run lên.
Nhìn bốn phía, Xích Linh Nguyệt đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Được!
Ầm...
Đột nhiên, trong tay Xích Linh Nguyệt xuất hiện mười hạt châu màu đen, trong nháy mắt ném ra.
Mười hạt châu kia, lúc này ánh sáng bắn ra bốn phía, nổ tung.
Ầm...
Toàn bộ thiên địa, từng dãy nhà bị sập.
- Cơ hội đã đến.
Nhìn thấy một màn này, thân ảnh Mục Vân chợt lóe, trong nháy mắt lao ra.
Thần Mộc Kiếm, Thiên Địa dung lô, dưới sự khống chế hồn lực, tốc độ cực nhanh.
Trong hai tay ngưng tụ thiên địa lưỡng nghi quyết.
Đây là lần đầu tiên hắn thi triển thiên địa lưỡng nghi quyết.
Lưỡng nghi ấn, ấn thiên địa.
Trong chốc lát, thiên địa lưỡng nghi quyết, khuếch tán mười thước, trong nháy mắt giết về một phương hướng trong đó, cầm đầu một người.
Chính là Tiết Văn Uyên.
Tiếng nổ tung khủng bố vang lên, Tiết Văn Uyên vốn toàn lực ứng phó ở phía trước, nhưng đột nhiên, sát khí đến từ sau lưng.
Sống lưng Tiết Văn Uyên nhất thời sinh ý lạnh.
Nhưng đã trễ rồi.
Thiên địa lưỡng nghi quyết, đánh ra.
Phanh...
Lực đạo cường đại vỗ Tiết Văn Uyên về phía hạt châu màu đen bạo liệt, nhất thời bị xoắn nát.
Thần Mộc Kiếm cùng Thiên Địa dung lô, hiện tại cũng giết về phía hai gã đệ tử Lục Nguyên Thần Cảnh bên người Tiết Văn Uyên.
Không kịp đề phòng, máu tươi nổ tung, Mục Vân xông vào.
Giải quyết ba Lục Nguyên Thần Cảnh, bên này mở ra một cái lỗ hổng.
- Đi!
Mục Vân kéo Xích Linh Nguyệt lên, trong nháy mắt chạy như bay đi.
Giờ khắc này, sắc mặt Xích Linh Nguyệt trắng bệch.
- Đuổi theo bọn họ.
Xích Linh Nguyệt quát.
- Công chúa điện hạ đi trước, chúng ta chết không đáng tiếc.
- Ai cũng không thể chết.
Xích Linh Nguyệt quát:
- Linh Tiêu, Linh Phạm, cùng đi!
Mục Vân quát:
- Bớt dông dài, nếu không đi, ai cũng không đi được.
Nhất thời, thân ảnh mấy người giết ra.
Mục Vân kéo Xích Linh Nguyệt lên, Thương Hoàng thần y mặc trên người, tốc độ tăng gấp bội.
Phía sau, Linh Tiêu, Linh Phạm mấy người, toàn lực đi theo, xông ra phía ngoài.
Mười hạt châu màu đen nổ tung ra, Hồng Bình cùng Xích Linh Hoa bị ngăn cản.
- Đáng chết, là Mục Vân.
Hồng Bình mắng.
Xích Linh Hoa rít gào nói:
- Đuổi theo, nếu để cho Xích Linh Nguyệt sống sót, hai người ta ngươi, ai cũng đừng nghĩ còn mạng sống.
- Linh Huyên đế quân chỉ có một nữ nhi như vậy, coi như viên ngọc trên tay, nếu biết chúng ta giết nàng, cho dù là Thất Trọng cốc, cũng không bảo vệ được ngươi.
Sắc mặt Hồng Bình khó coi.
Một vị Đế Quân, nếu liều mạng muốn giết hắn, Thất Trọng cốc làm sao có thể bảo vệ hắn?.
- Đuổi theo.
Nhất thời, rầm rầm hơn mười người, lúc này đuổi theo.
Nhà ở xung quanh, dần dần yên tĩnh lại.
Mấy thân ảnh, hiện tại lại nhất nhất đi ra.
- Triệu sư huynh, chúng ta...
- Không nóng nảy.
Triệu Khôn Minh cười nói:
- Có ý tứ rồi, Xích Linh Hoa cùng Hồng Bình liên thủ, đuổi giết Xích Linh Nguyệt, Mục Vân kia lại xuất hiện.
- Thiết Tử Kiêu đến bây giờ, không thấy bóng người, sẽ không bị giết chứ?
Triệu Khôn Minh cười nói:
- Chúng ta trước tiên giải quyết võ giả tùy tùng Thiết Tử Kiêu, vớt chút chỗ tốt, sau đó đi cũng không muộn.
- Vâng.
Hơn mười người hiện tại tản ra, bốn phía phòng ốc, dần dần, tiếng giao chiến lan tràn ra.
Cuối cùng, Triệu Khôn Minh cũng rời khỏi nơi này...
Bên trong cung điện bị phá hủy, hoàn toàn an tĩnh lại.
Không bao lâu, từng tiếng phá không vang lên.
Mấy đạo thân ảnh đi đến.
- Thiết Tử Uyên, sốt ruột như vậy sao?
Cầm đầu ba người, trong đó có một thanh niên, tóc dài buộc lên, một thân hắc y, khuôn mặt tuấn tú, hiện tại lười biếng nói.
- Đệ đệ ta sẽ không vô duyên vô cớ cầu xin ta, hắn rất tâm cao khí ngạo.
Thiết Tử Uyên mặc áo giáp màu bạc nhạt, mặc áo choàng màu đỏ, có vẻ rất uy vũ.
- Ai còn không biết đệ đệ ngươi, người Thất Trọng cốc, không ai dám động đến hắn.
Một người khác mở lời:
- Lần này hiếm khi gặp được thiên khuyết cung, ở chỗ này chậm trễ thời gian, không có lời.
- Mộ Thương Vũ, Lạc Cảnh Thân, nếu các ngươi không muốn, có thể rời đi.
Thiết Tử Uyên lạnh nhạt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận