Vô Thượng Thần Đế

Chương 465: Cắn chết bọn hắn

Giờ phút này, Tiểu Hắc nhìn thấy Mục Vân rất vui vẻ, cùng với đó là sự kinh ngạc cùng hiếu kì khi chủ nhân mình hoàn toàn thay đổi, nó đập đạp móng vuốt, tùy ý đùa bỡn.
- Ngươi đùa đủ chưa!
Ngẩng đầu lên nhìn gia hỏa đen thui to lớn ở trên, Mục Vân đưa tay nâng đầu, im lặng nói:
- Có lời gì thì trước hết bỏ móng vuốt ra khỏi người ta, sau đó nhảy đến trên tay của ta, hảo hảo nói với ta.
- Gâu gâu...
Tiếng sủa đinh tai nhức óc vang lên, thổ cẩu to lớn lúc này mới có chút không tình nguyện mà bóng người kịch liệt thu nhỏ, nhảy một cái tới trên bàn tay Mục Vân.
Bóng người đen nhỏ hóa thành lớn chừng bàn tay, nhất thời trở nên rất đáng yêu, lông tơ toàn thân màu đen, sờ lên lông xù, một đôi mắt to đen nhánh, thẳng tắp chuyển động, nhìn Mục Vân tràn ngập mừng rỡ cùng kiêu ngạo.
- Gâu gâu...
Tiếng kêu thanh tịnh quanh quẩn ở trong đại điện, Tiểu Hắc lộ ra cực kì hưng phấn.
Ba ba...
Mục Vân trực tiếp đanh hai bàn tay lên trên mông Tiểu Hắc chửi bới:
- Để ngươi vừa rồi liếm lão tử, bao nhiêu năm không có tắm rửa, giờ lại đi liếm ta.
- Ô ô...
Tiểu Hắc ăn đòn lập tức lại là ô ô gào thét, lộ ra rất bi thương.
- Được được, ta không đánh ngươi!
Mục Vân thực sự không có cách nào.
Năm đó, sau khi hắn kiến thiết Khiếu Nguyệt Điện thì rời khỏi Trung Châu đại lục, cố ý dặn dò Tiểu Hắc rời khỏi nơi này, để nó trở lại tự do tự tại bên trong thế giới.
Chỉ là gia hỏa này tựa hồ cũng không có nghe hắn.
Thời gian vạn năm, một mực chờ đợi tại nơi này.
Thấy Tiểu Hắc nhìn mình tràn ngập vẻ hưng phấn, Mục Vân đắng chát cười một tiếng, hắn chăm chú ôm vào trong ngực.
- Ngươi là kẻ ngu, chờ ta ở đây, nếu như ta không chết, ngươi có thể đợi đến ta sao?
Trong lòng Mục Vân tràn ngập áy náy.
Chó vốn là bằng hữu trung thành của con người, mà Khiếu Nguyệt Thần Khuyển càng là Vương Giả trong loài chó, đối với chủ nhân mình nhận định, càng trung thành cảnh cảnh, đến chết cũng không đổi.
Hắn chưa hề nghĩ tới, Tiểu Hắc lại ở chỗ này đợi chờ mình gần vạn năm!
- Gâu gâu...
Nhìn thấy khóe mắt Mục Vân có giọt nước mắt hiện lên, Tiểu Hắc nhảy lên, thân mật liếm láp Mục Vân.
- Ta thấy ngươi lại ngứa da!
Nhìn Tiểu Hắc, Mục Vân quát.
- Tiểu tử ngươi, trên người thực sự là khí thúi trùng thiên, bao nhiêu năm không có tắm rửa rồi!
Mục Vân nhéo nhéo cái mũi, cười nhạo:
- Ngươi như thế này, kiếp sau cũng đừng nghĩ tìm tới một đồng bạn tốt.
- Ô ô...
- Được được được, ta không nói ngươi, nhìn dạng nghèo kiết hủ lậu của ngươi, nói với ta một chút, ngươi thế nào trải qua? Còn có, gần đây, có Cốt Yêu nhất tộc xuất hiện không?
- Gâu gâu...
- Ta đã hiểu, ngươi nói là bọn hắn đã từng ý đồ xông phá phong ấn, đáng tiếc không thành công?
- Gâu gâu...
Một người một thú ở trong đại điện bắt đầu giao lưu, từng tiếng chó sủa truyền ra từ bên trong đại điện.
Chỉ là so với bên trong điện, giờ phút này bên trong Khiếu Nguyệt Điện, các phương lại đang tiến hành đại chiến tranh đoạt.
- Trì Tân Nguyệt, ta khuyên ngươi giao ra linh đang (*), ngươi đối ta mà nói, đều là chuyện tốt, không phải sao?
[*Cái chuông nhỏ]
- Ngươi nằm mơ!
Sắc mặt Trì Tân Nguyệt tái nhợt, nhìn mười mấy người đối diện, quát lạnh:
- Mạnh Quảng Lăng, ngươi thế mà dám can đảm ra tay với ta, thánh nữ sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Thánh nữ?
Mạnh Nhất Phàm cười.
- Thánh nữ đại nhân các ngươi tín nhiệm, rốt cuộc là ai, ta đều rất hiếu kì? Nếu không, ngày khác để Huyết Vương đại nhân ta tiến đến bái phỏng một phen, như thế nào?
- Luyện chế nhi tử ngươi thành huyết khôi, có phụ thân Huyết Vương vô tình vô nghĩa bực này, cũng chỉ có Mạnh Nhất Phàm ngươi có thể làm được.
- Ngươi muốn chết!
Nghe được Trì Tân Nguyệt nói, bàn tay Mạnh Nhất Phàm nhô ra, huyết chưởng xuất hiện, một chưởng vỗ đến ngực Trì Tân Nguyệt.
Phốc - phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Trì Tân Nguyệt trắng nhợt, bóng người lảo đảo lui về phía sau.
Mà ở sau lưng nàng là thi thể đám người Trì Dao thánh địa.
Giờ phút này, vây quanh ở xung quanh nàng không chỉ là nhân mã Lục Ảnh huyết điện, càng có đám người Thiên Tà đảo cùng Thánh Đan tông cùng với Tụ Tiên các.
Những người kia nhìn linh đang trong tay nàng, vẻ mặt tràn đầy tham lam.
Nếu không phải những người này liên thủ đến vây công nàng, sao nàng lại chật vật không chịu nổi như vậy.
- Trì Tân Nguyệt, chuông này rõ ràng là một kiện thiên khí, bảo vật, người tài có được, ngươi xem một chút ngươi bây giờ, nắm giữ được sao?
Nhìn sắc mặt Trì Tân Nguyệt tái nhợt, Mạnh Nhất Phàm cười lạnh.
- Vô sỉ!
Trì Tân Nguyệt khẽ nói:
- Ma tộc người người có thể tru diệt, Mạnh Nhất Phàm, ngươi sẽ vì chuyện hôm nay mà trả giá đắt!
Trong lúc Trì Tân Nguyệt nói chuyện, ngón tay triển khai, không ngừng lung lay linh đang trong tay.
Linh đang phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, tản ra bên trong đại điện.
Âm thanh thanh linh tựa hồ mang theo ma lực, đám người ở đây tựa hồ như được đưa đến một mảnh Tiên cảnh.
Gâu gâu...
Nhưng giờ phút này, một tiếng chó sủa gâu gâu vang lên, sau một khắc, linh đang trong tay Trì Tân Nguyệt bị đoạt đi, một Tiểu Khuyển màu đen, miệng cắn linh đang, vui sướng ngoắt ngoắt cái đuôi, đi đến trước một hắc y nhân.
- Ai nha nha, các ngươi làm gì đoạt linh đang của Tiểu Hắc, tiểu gia hỏa này thù rất dai, các ngươi đoạt linh đang của nó, nó sẽ cắn các ngươi.
Mục Vân bẹp miệng, gỡ xuống linh đang trong miệng Tiểu Hắc, treo ở trên cổ Tiểu Hắc.
- Ngươi cần phải xem chừng linh đang ngươi, cẩn thận bị những người xấu này cướp đi.
Sờ sờ cái mũi Tiểu Hắc, Mục Vân cười nói.
Gâu gâu...
Cho tới giờ khắc này, Tiểu Hắc vẫn ở vào trạng thái hưng phấn.
Vạn năm tịch mịch, lần nữa nhìn thấy chủ nhân, sự hưng phấn của nó, khó mà ức chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận