Vô Thượng Thần Đế

Chương 1567: Đám người tiến vào

Trước mắt, bọn hắn chỉ có thể cầu nguyện, Mục Vân có thể mau một chút phá vỡ trận pháp.
- Các vị làm gì gấp gáp, đây là trận pháp tiên trận đại sư lưu lại, muốn bài trừ, cũng không phải một sớm một chiều thì có thể.
Mục Vân khẽ mỉm cười, đi ra.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, Thác Bạt Phong quát:
- Xú tiểu tử, tốt chưa?
- Đã xong.
Mục Vân gật đầu nói:
- Bất quá các vị, mời theo sát bước chân của ta, tuyệt đối không nên đi loạn, nếu không... Tất cả chúng ta đều phải táng thân ở nơi này.
Nghe đến lời này, tất cả mọi người sững sờ.
Có nguy hiểm như vậy sao?
Chỉ là Mục Vân không giải thích, đi ở phía trước dẫn đường.
- Các ngươi, toàn bộ theo sau lưng hắn.
Thác Bạt Phong nhìn đệ tử bốn đại tông môn, quát.
- Chậm rãi, ngươi, ngươi, ngươi, đi ở phía sau cùng.
Thác Bạt Phong nhìn Lạc Kiếm Tuyết, Hoán Thanh Sa, Ngọc Thanh Lan ba người, quát.
- Nhìn cái gì vậy? Để các ngươi đi phía sau, liền đi phía sau.
Thác Bạt Phong trừng mắt.
Thấy cảnh này, đệ tử bốn đại tông môn mặc dù phẫn nộ, thế nhưng lại không dám nói gì.
Đám người Thiên Kiếm lâu, tùy tiện một người đã có thể nghiền ép bọn hắn.
Thác Bạt Phong trừng mấy người, nhìn Lạc Kiếm Tuyết đi ở trước người mình, rất không vui lòng, bàn tay vỗ bộp một tiếng, một tiếng này vang lên, gương mặt xinh đẹp của Lạc Tuyết Kiếm đỏ bừng, nhưng lại cắn răng, không dám nói gì.
- Thác Bạt Phong, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết trên bụng nữ nhân.
Nhìn thấy Thác Bạt Phong lưu manh, Liễu Phân nhíu mày quát.
- Liễu Phân, ngươi lại đừng để ý tới hắn, gia hỏa này, chết ở trên bụng nữ nhân mới vui vẻ.
Kiếm Ngự Không ha ha cười nói.
- Thác Bạt Phong, ngươi thích nữ nhân, tỷ tỷ ta cũng là nữ nhân, không bằng, đến tưới nhuần tưới tỷ tỷ đi, như thế nào?
Trong lúc ba người nói chuyện, một nữ tử mặc đồ bại lộ, dáng người đầy đặn, chậm rãi đi ra, bàn tay khoác lên trên bờ vai Thác Bạt Phong, hiển thị rõ tư thái xinh đẹp.
- Ta mới không muốn!
Thác Bạt Phong nhìn nữ tử trước mắt, rụt rụt thân thể, nói:
- Trần Yêu Nhiêu, ngươi coi trọng nam nhân nào, nói, ta bắt cho ngươi là được, nhưng đừng tìm ta.
- Thật sao?
Nữ tử dáng người đầy đặn, quần áo bại lộ giãy dụa thân hình như rắn nước, chậm rãi nói:
- Ta coi trọng tiểu bạch kiểm dẫn đường phía trước, muốn hắn hảo hảo phục thị ta.
- Tiểu tử kia?
Thác Bạt Phong lắc đầu cười nói:
- Nói không chừng là đầu thương sáp, không thuần thục, làm sao có thể hầu hạ hảo ngươi.
- Vậy ngươi đến...
- Ách, ta vẫn giúp ngươi bắt hắn, chờ chuyện của Phong sư huynh xong xuôi, ta giúp ngươi bắt hắn là được, bất quá là một đệ tử Diệp hệ của Nhất Diệp kiếm phái mà thôi, Nhất Diệp kiếm phái cũng không dám nói gì.
Mấy người ở phía sau không chút kiêng kỵ nói chuyện, căn bản không quan tâm đám người ở phía trước nghe được hay không.
Giờ khắc này, đám người phía trước cảm giác, chuyến này xong đời rồi.
Thác Bạt Phong hết sức háo sắc, chỉ sợ không có khả năng bỏ qua cho bọn hắn!.
Nữ nhân kia cũng không phải mặt hàng tốt.
Mà những người này, cho dù tìm được bảo bối gì, chỉ sợ cũng sẽ giết chết nam bọn hắn, nữ thì bị chà đạp một phen.
Uy Vũ cảm giác đầy lo lắng, bước nhanh đi đến bên người Mục Vân phía trước, nói khẽ:
- Mục Vân, ta biết, ngươi muốn bốn mươi vạn khỏa Nhân Dương Đan là vì kiếm chút chỗ tốt.
- Hiện tại ta khuyên ngươi, tốt nhất chia bốn mươi vạn khỏa Nhân Dương Đan cho chúng ta, sau đó thi triển một ít thủ đoạn bên trong trận pháp, mang bọn ta rời đi, nếu không...
- Nếu không cái gì?
Mục Vân cười hỏi.
- Nếu không ngươi đi cáo ta thật sao?
Mục Vân lại lần nữa nói: - Vậy ngươi đi đi, tùy tiện cáo ta, xem bọn hắn tin ta, người có thể dẫn đường cho bọn hắn, hay là tin ngươi?
- Ngươi...
- Thế nào? Không dám? Sợ chết?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Tư thế cường hoành vừa rồi áp chế ta đi đâu rồi? Bây giờ lại giống như rùa đen rút đầu, không dám ra mặt?
- Ngươi muốn chết.
- Nói nhao nhao cái gì?
Tiếng quát Uy Vũ vang lên, phía sau lại đột nhiên vang lên một tiếng quát.
- Mục Vân, hảo hảo dẫn đường, có nửa điểm sai lầm, ngươi chết chắc.
Thác Bạt Phong nói:
- Còn có các ngươi, bớt nổi lên ý đồ xấu, bị ta phát hiện, giết không tha.
Nghe đến lời này, Uy Vũ chỉ cảm thấy yết hầu kẹp lấy một đống phân, khó xử không thôi.
Lúc này, Mục Vân chính là một cái bảo đối với những đệ tử Thiên Kiếm lâu hiện tại.
Chậm trễ Mục Vân, chính là chậm trễ bọn hắn đoạt bảo.
Hậm hực trở lại, Uy Vũ không lên tiếng nữa.
Hiện tại hắn không động Mục Vân, không có nghĩa Mục Vân gia hỏa này có thể một mực phách lối tiếp.
Đợi đến người Thiên Kiếm lâu không cần hắn, gia hỏa này ở trong tay mình cũng chỉ có một con đường chết.
Nhìn thấy Uy Vũ lui xuống, khóe miệng Mục Vân lộ ra một tia cười lạnh.
Bọn gia hỏa này, từng người tất cả đều vì mình, Mục Vân mới mặc kệ tất cả..
Bất quá lúc này, hắn cũng rất tò mò với thứ bị phong ấn trong trận pháp này.
Đến cùng sẽ là cái gì?
Mục Vân đi ở phía trước, đi qua mấy vòng, mang theo đám người đi tới hạch tâm sơn cốc.
Giờ khắc này, đứng ở vị trí hạch tâm nhìn bốn phía mới có thể phát hiện, cảnh trí bên trong sơn cốc giống như vừa rồi.
Hiện tại xem ra, bốn phía toàn bộ là sương mù lượn lờ, mà còn là sương mù rất dày, căn bản thấy không rõ tình cảnh hơn ba mét, chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng.
Mà vừa hay vị trí Mục Vân đang đứng là ở chính giữa bệ đá, giờ khắc này xuất hiện một thang gác.
- Nơi này chính là chỗ mà trận pháp phong ấn lại, nhưng phía dưới đến cùng có cái gì, ta cũng không biết.
Mục Vân đàng hoàng nói:
- Trận pháp này rất huyền diệu, cho nên phía dưới này, hẳn là một địa phương rất khẩn yếu, nếu không, vị tiên trận đại sư phía trước cũng không hội phí lực lượng lớn như vậy thiết trí một trận pháp ở đây, mà lại dùng vách đá xung quanh sơn động che lấp.
Phong Không đi lên phía trước, nhìn phía dưới, hơi nhíu mày.
- Xuống dưới!
Lời nói hờ hững vang lên, Phong Không lạnh lùng nói:
- Các ngươi đi xuống dưới trước.
Vừa nghe lời này, đệ tử bốn đại tông môn lộ sắc mặt giận dữ.
Những đệ tử Thiên Kiếm lâu này rất rõ ràng coi bọn họ thành chó săn dò đường, căn bản không để ý sinh tử của bọn hắn.
- Nhìn cái gì vậy?
Thác Bạt Phong giờ phút này quát:
- Hoặc là hiện tại xuống dưới, hoặc là chết, các ngươi lựa chọn một cái đi.
- Đương nhiên, nam là chết, nữ nha... Trước hết để cho ta chơi đùa, lại chết cũng không muộn, bất quá cũng không bài trừ, chơi thoải mái, ta sẽ tha cho đám nữ nhân các ngươi một cái mạng.
Nghe đến lời này, mấy người tại chỗ chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh.
Những đệ tử Thiên Kiếm lâu này căn bản không quan tâm sinh tử của bọn hắn.
- Còn không xuống?
Thác Bạt Phong tiến lên một bước, hàn quang lẫm liệt nói:
- Đều muốn tìm cái chết thật sao?
- Này, Thác Bạt Phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận