Vô Thượng Thần Đế

Chương 447: Có Người Tới Cứu Ta

- Tốt, ta nhận thua, ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi muốn xử lý ta sao thì làm đi!
Mục Vân khoát tay áo, đặt mông ngồi giữa không trung, nhìn Sát Minh đối diện.
- Trong thân thể ngươi có mang pháp bảo linh hồn đúng không? Giao ra đi!
Ngữ khí của Sát Minh vẫn hờ hững như cũ.
- Tốt!
Bàn tay Mục Vân mò mò vào trong ngực.
Nhưng sau một khắc, âm thanh lốp bốp vang lên, trong tay Mục Vân đột nhiên xuất hiện một điện ấn màu tím.
- Tử Điện Thiên Ấn!
Quát khẽ một tiếng, Tử Điện Thiên Ấn kia trực tiếp nổ tung.
Lôi điện lốp bốp trực tiếp bao trùm Sát Minh.
Trốn!
Trong đầu gần như không có ý nghĩ dư thừa, Mục Vân trực tiếp quay người, vận chuyển lực lượng toàn thân, bằng tốc độ nhanh nhất, chạy trốn về phương hướng Lôi Thần cốc.
Ma sứ này căn bản không phải hắn có thể chống lại!
Niết Bàn nhị trọng, đối chiến Niết Bàn cửu trọng, mười mệnh cũng không đủ hắn chơi.
- Chạy? Ngươi chạy được sao?
Lôi điện tử ấn trói chặt Sát Minh, chỉ là không bao lâu, Sát Minh đã duỗi ra một nắm tay, trong điện ấn màu tím, một đạo ma chưởng lớn ngàn trượng trực tiếp chụp về phía Mục Vân.
Tốc độ ma chưởng cực nhanh, hướng thẳng về phía sau lưng Mục Vân.
Mắt thấy cảnh này, Mục Vân xoay lại, tọa tầng Hồn Đàn xuất hiện dưới chân, quang mang kim sắc tràn ngập xung quanh Hồn Đàn.
Hai thiên hỏa nháy mắt ngưng tụ thành một Hỏa Long màu đen, bảo vệ thân thể Mục Vân.
Kiếm thế đỉnh phong theo thời thế mà sinh, một kiếm ra, toàn bộ thân thể Mục Vân triệt để thay đổi.
Thân kiếm Hắc Uyên Kiếm giống như viễn cổ kiếm linh thức tỉnh, một Hư Kiếm màu đen dài ngàn mét, trực tiếp bay lên không.
Tất cả mọi việc đã là phòng ngự cường đại nhất hiện nay Mục Vân có thể làm.
Một chưởng kia, lúc này cũng nghênh không chụp được.
Phốc...
Ma chưởng rơi xuống, Mục Vân trong khoảnh khắc cảm giác toàn bộ cơ thể mình hình như cũng hư cực khổ vô công.
Bóng người nhanh chóng hạ xuống, ma chưởng kia trực tiếp theo toàn bộ thân thể Mục Vân vào trong thổ địa phía dưới.
Ma chưởng lớn khoảng ngàn mét, trực tiếp rơi xuống, trên mặt đất, bất ngờ lưu lại một chưởng ấn sâu đến trăm mét.
Mà cùng lúc đó, Sát Minh xé rách lưới điện kia, ánh mắt ngạc nhiên nhìn phía dưới.
Hắn không ngờ, Mục Vân lại còn có một tay như vậy, Tử Điện Thiên Ấn kia nhìn cực kỳ quỷ dị, điện lực kia nhìn cực kỳ bất phàm.
- Trước mắt, ngươi còn có thủ đoạn gì có thể đùa nghịch nữa không?
Nhìn phía dưới, Sát Minh quát lạnh nói.
Lời tuy như thế, thế nhưng hắn càng thêm rung động, dưới một chưởng kia, Mục Vân lại còn chưa chết!
Phải biết, hắn chính là Niết Bàn cảnh cửu trọng, tại cảnh giới Niết Bàn cảnh đỉnh phong, chín Hồn Đàn đại thành, mà Mục Vân chỉ là nhị tầng Hồn Đàn thôi.
- Phi!
Trong hố hình lòng bàn tay sâu trăm mét, Mục Vân giãy dụa đứng dậy.
Lúc này, hắn cảm giác được xương cốt toàn thân giống như vỡ vụn thành từng mảnh, mỗi động một lần, toàn thân trên dưới đều đau đớn giống vỡ ra.
Phun ra một ngụm máu tươi, Mục Vân cười nói:
- Ma sứ đại nhân, lực lượng một chưởng này lại không có giết chết ta, có phải ngài rất ngạc nhiên hay không?
Nhìn Sát Minh kia, Mục Vân cười lạnh nói.
- Ồ?
- Nói thực cho ngài, ngài sẽ không giết được ta!
- Có ý tứ, ngươi nói xem là vì sao?
- Bởi vì, có người sẽ đến cứu ta!
Mục Vân mỉm cười, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
- Ngươi nói là lão già Lôi Thần cốc kia?
Sát Minh cười ha ha một tiếng nói:
- Ngươi nghĩ quá đơn giản, nếu hắn muốn cứu ngươi thì đã sớm ra, ngươi cho rằng hắn sẽ không cảm thấy được nơi này sao? Xem ra ngươi rất lợi hại, cũng làm cho lão già kia kiêng kị.
- Ngươi không tin sao? Vậy cứ rửa mắt mà đợi đi.
Mục Vân mỉm cười, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
- Ngươi quá ngây thơ!
Sát Minh quát lạnh một tiếng, trực tiếp lần nữa vỗ ra một chưởng, lần này, chưởng phong kia gào thét, áp bách cường đại, trực tiếp bao phủ toàn thân Mục Vân.
Chỉ là, nhìn thấy một chưởng kia đánh tới, trên mặt Mục Vân từ đầu đến cuối lộ ra vẻ mỉm cười, lại hoàn toàn không có ý tứ hoàn thủ.
Hình như, thật sẽ có người tới cứu hắn!
Thấy cảnh này, thần sắc Sát Minh chú ý bốn phía, không dám khinh thường.
Mắt thấy bàn tay kia sắp một chưởng vỗ trên thân thể Mục Vân, một chưởng này bổ xuống, Mục Vân chỉ sợ một mạng còn lại đều số âm.
Nhưng trong một chớp mắt đó, một bóng người giống như một luồng chớp giật, trực tiếp xuất hiện trước mặt Mục Vân, ngạnh sinh sinh cản lại một chưởng kia.
- Là ngươi!
- Nếu không thì ngươi cho rằng là ai!
Nhìn trước mắt bóng người, Mục Vân ngẩn người, biểu lộ quái dị.
Vũ Thanh Mộc!
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, người đến sẽ là Vũ Thanh Mộc.
- Tiểu tử ngươi, chơi với lửa có ngày chết cháy, một ngày nào đó sẽ đùa chết mình.
- Sẽ không, Vân Minh ta kết minh với Vũ Tiên Môn ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn ta chết.
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói, nhìn Sát Minh kia.
- Thế nào? Ma sứ đại nhân, ta nói sẽ có người tới cứu ta, hiện tại tin chưa?
Sát Minh nhìn Vũ Thanh Mộc, thần sắc biến hóa mấy lần.
- Hôm nay, coi như ngươi vận khí tốt!
Sát Minh quát lạnh một tiếng, hét dài một tiếng, phía dưới chiến sĩ Ma tộc sớm đã là quân lính tan rã, lập tức giống như thuỷ triều triệt hồi.
Đi rồi?
Nhìn thấy Sát Minh rời khỏi, Mục Vân ngẩn người, trực câu câu nhìn chằm chằm Vũ Thanh Mộc.
Lần trước, Vũ Thanh Mộc xuất hiện làm cho Thánh Vũ Dịch trực tiếp dừng tay, mà lần này xuất hiện cũng làm cho Sát Minh trực tiếp dừng tay!
Người này, càng nhìn càng không có đơn giản như vậy.
- Vũ môn chủ, đã lâu không gặp!
- Chúng ta không phải vừa gặp mặt hai ngày trước sao?
- A? Nga nga, khụ khụ, đúng vậy!
Mục Vân lúng túng nói:
- Không biết sao Vũ môn chủ lại xuất hiện ở đây?
- Ta đã nói, Vân Minh và Vũ Tiên Môn kết minh, cùng nhau kháng địch, Lôi Thần cốc cầu cứu, có phải Mục minh chủ cũng nên nói cho ta một tiếng, tình huống hôm nay, nếu như chân chính xảy ra, ta không xuất hiện, ngươi sẽ chết ở đây.
- Làm sao có thể!
Nghe được trong lời nói của Vũ Thanh Mộc lại mang theo một tia tức giận, Mục Vân cười ha ha nói:
- Lão quỷ Lôi Chấn Tử kia không phải còn đợi trong Lôi Thần cốc đó sao?
- Trông cậy vào hắn? Ngươi còn không bằng trông cậy vào một đạo thiểm điện từ trên cửu thiên, trực tiếp đánh chết Sát Minh!
- Ta...
- Được rồi, ta cần điều tra một ít chuyện của Ma tộc, ngươi tới Lôi Thần cốc trước đi, dù sao bọn hắn cũng nên thể hiện lời hứa của bọn hắn!
Vũ Thanh Mộc vừa dứt lời, bóng người lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
- Gia hỏa này... Êm đẹp, tức giận cái gì!
Mục Vân lắc đầu, nhìn về phía trước.
- Minh chủ!
- Minh chủ!
Mấy người Trương Tử Hào, Lâm Tiêu Thiên, lần nữa nhìn thấy Mục Vân, chắp tay.
- Ừm! Lần này Lôi Thần cốc như thế nào?
- Bẩm báo minh chủ, Lôi Thần cốc thương vong cực kỳ bé nhỏ, ngược lại là đại quân Ma tộc thì trực tiếp tổn thất hai mươi mấy vạn, có thể nói là quân lính tan rã.
Quân lính tan rã sao?
Mục Vân khẽ gật đầu, nói:
- Được rồi, các ngươi ở ngoài chờ ta, ta trước tiến vào trong Lôi Thần cốc, chuyện đã hứa hẹn, dù sao cũng nên làm được, nếu không lần này, ta không phải sẽ đến không sao?
Mỉm cười, Mục Vân trực tiếp bước ra một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận