Vô Thượng Thần Đế

Chương 1005: Chém giết Lộ Viễn

- Bất quá, ngươi lại dám đuổi theo, cũng là để ta ngoài ý muốn.
- Vì cái gì không dám? Ngũ Hành Ngọc Minh không phải nói chờ đang ta sao?
Mục Vân cười nói:
- Không dài dòng với ngươi, không có tác dụng gì, Ngũ Hành Ngọc Minh dặn dò ngươi phát hiện ta liền nói cho hắn, ngươi bây giờ có thể đi thông báo hắn.
- Không không không, không cần! Lộ Viễn ta một người đối phó ngươi, đã đủ.
Lộ Viễn, một trong bát đại đệ tử hạch tâm Ngũ Hành thiên phủ.
- Nguyên lai ngươi chính là Lộ Viễn! Một con chó bên người Ngũ Hành Ngọc Minh.
Giọng Mục Vân mang theo một tia lạnh lùng.
Hỏa Vận Thần, có thể khẳng định, là chết trong tay của đối phương.
Đã như vậy, không có gì để nói nhảm.
- Ngươi xác định không thông báo Ngũ Hành Ngọc Minh?
Mục Vân giờ phút này bỗng nhiên mở miệng, Khổ Tình Kiếm xuất hiện trong tay.
- Ta nói không cần!
Lộ Viễn bước ra một bước, trên hai tay, một bộ quyền sáo bỗng nhiên xuất hiện.
Bộ quyền sáo kia tản ra màu ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, còn có nhìn thấy từng viên kim cương màu lam, ánh sáng tàn phá, rất yêu dị.
- Ngươi cho rằng Ngũ Hành Hóa Vũ chết trên tay ngươi, ta liền sẽ sợ ngươi?
Lộ Viễn cười hắc hắc nói:
- Ngũ Hành Hóa Vũ kia ngu ngốc, tự cho rằng thiên phú của mình cao bao nhiêu, nếu hắn không phải bản tộc đệ tử bên trong Ngũ Hành thiên phủ, lão tử đã sớm vượt qua hắn, còn mỗi ngày bảo rằng mình muốnvô tiền khoáng hậu phải cướp đoạt người có đại khí vận, quả thực là một phế vật.
- Nói xong chưa?
- Cái gì?
- Ta chuyến này tới là vì chém giết Ngũ Hành Ngọc Minh, không phải ngươi, hiểu chưa?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Lộ Viễn sững sờ, nhìn Mục Vân, sát ý trong mắt càng sâu.
Mục Vân nói lời này thể hiện rõ là coi nhẹ hắn, coi hắn thành cỏ dại ven đường, chỉ là hoa lá phụ trợ một mảnh hoa hồng mà thôi.
- Ngươi muốn chết!
Lộ Viễn là tâm phúc đệ nhất nhân dưới tay Ngũ Hành Ngọc Minh, nghe đến lời này, làm sao có thể chịu đựng được.
- Đoạn Ngọc trảm!
Tay không tấc sắt, hai tay mang theo quyền sáo, song quyền Lộ Viễn oanh ra.
Cặp quyền kia hóa thành một đạo quyền phong, trong lúc gào thét, gió nổi mây vần, cỏ dại xung quanh lúc này hóa thành từng đạo toái phiến, dung nhập vào bên trong một quyền kia của Lộ Viễn.
Gió lớn thổi ào ào, cả người Lộ Viễn giống như trở thành chúa tể trên thảo nguyên.
- Hừ, luận thực lực, ta không cho rằng không sánh bằng Ngũ Hành Hóa Vũ, chí ít trước mặt lực lượng, hắn, không bằng ta.
Quát khẽ một tiếng, thân ảnh Lộ Viễn mang theo quyền thế lao thẳng tới Mục Vân.
- Nói giống như trên lực lượng hắn không sánh bằng ngươi liền có thể hơn được ta!
Mục Vân cười lạnh một tiếng, giết ra.
Diệt Sinh Thất Kiếm, năm đạo kiếm ấn lúc này bỗng nhiên xuất hiện.
Năm đạo kiếm ấn như hoa tuyết một mảnh màu xanh nhạt, xuất hiện trước trường kiếm Mục Vân, trường kiếm chém ra, kiếm ra, ấn kết.
Vụt...
Tiếng thanh thúy vang lên, kiếm ấn bao phủ quanh người Lộ Viễn.
Năm đạo kiếm ấn tản ra, quyền chưởng Lộ Viễn đã đến.
Khanh!
Đạo kiếm ấn thứ nhất, bị quyền sáo Lộ Viễn đánh tán loạn.
Khanh!
Vang lên lần nữa, đạo kiếm ấn thứ hai, giết ra.
Đối mặt đạo kiếm ấn này, thân thể Lộ Viễn rõ ràng chấn động.
Chỉ là ngay sau đó, đạo kiếm ấn thứ ba lại theo nhau mà đến.
Răng rắc một tiếng vang lên, quyền sáo của Lộ Viễn lúc này bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt.
- Làm sao có thể!
Nhìn thấy quyền sáo vỡ ra, Lộ Viễn kinh ngạc đến ngây người.
Quyền sáo của hắn bộ chính là cực phẩm Thánh khí, cho dù Mục Vân lợi hại hơn nữa, một kiếm này làm sao có thể phá vỡ bộ quyền của hắn.
Chỉ là giờ phút này, đã không có thời gian dư thừa để cho Lộ Viễn suy nghĩ.
Đạo kiếm ấn thứ tư, triệt để đánh tới.
- Đại Vũ Kim Thân Quyết!
Quát khẽ một tiếng, trước người Lộ Viễn xuất hiện một đạo bình chướng.
Bình chướng dày trọn vẹn năm trượng, kim mang đại tán, trong đó càng có lực lượng nhu hòa màu lam nhàn nhạt.
- Kim thủy song tu, ngược lại hiếm thấy.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại thu Khổ Tình Kiếm vào trong vỏ kiếm.
Phốc phốc phốc phốc!
Từng tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, hộ chướng trước người Lộ Viễn bị đạo kiếm ấn thứ tư của Mục Vân triệt để phá vỡ.
Cho tới giờ khắc này, Lộ Viễn đột nhiên phát hiện, hắn xác thực không phải đối thủ của Mục Vân.
Hắn từ trước đến nay tự ngạo chính là kim thủy bình chướng của mình. Kim chi cương mạnh, thủy chi mềm dẻo.
Nhưng bây giờ, ở trong mắt Mục Vân, phòng ngự cương nhu kết hợp cũng căn bản không làm nên chuyện gì.
Kẻ này, công kích chính là kiếm.
Mà kiếm thì là thủ đoạn công kích mạnh nhất được võ giả công nhận.
thời điểm Mục Vân đánh ra một kiếm, hắn đã thua.
Giờ phút này đạo kiếm ấn thứ năm đến, Lộ Viễn muốn tránh, thế nhưng hắn đã không chỗ có thể trốn.
- Ngọc Minh, cứu ta!
Rít lên một tiếng, vang vọng đất trời.
Thế nhưng ciờ khắc này, khoảng cách giữa hắn và Ngũ Hành Ngọc Minh chí ít trăm dặm, nào có thể chạy đến kịp.
Oanh...
Tiếng oanh minh đất rung núi chuyển lúc này vang lên, thân ảnh của Lộ Viễn hoàn toàn biến mất phía dưới một đạo kiếm ấn cuối cùng.
Trong ngũ ấn, võ giả Vũ Tiên cảnh cửu trọng căn bản ngăn không được.
Khóe miệng Mục Vân lộ ra một tia mỉm cười, rời đi.
Giải quyết một hạch tâm đệ tử, tương đương với Ngũ Hành Ngọc Minh mất đi phụ tá đắc lực, tiếp theo, hắn ngược lại muốn nhìn, Ngũ Hành Ngọc Minh kia đến cùng muốn làm gì.
Đi trở về, không lâu sau, Mục Vân đã trở về tới nơi vừa nãy.
Chỉ là giờ khắc này, phía trên mặt đất, thân ảnh trên dưới một trăm người chỉ còn lại không đến một nửa.
Ngũ Hành Ngọc Minh, bất ngờ không có ở đó.
Mà địa phương lúc đầu xuất hiện cái khe, giờ phút này đã là một tòa cung điện thật lớn mọc lên từ mặt đất.
Quanh cung điện hiện ra ánh sáng thanh sắc nhàn nhạt, toàn bộ cung điện thiết kế càng dùng thanh sắc làm chủ.
Góc cạnh rõ ràng, huy hoàng bao la hùng vĩ, nhìn kỹ đại điện như một Thao Thiết cự thú đang ẩn núp, lẳng lặng chờ đợi.
- Ai!
Ngay khi Mục Vân sắp tới gần, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
- Ngũ Hành Ngọc Minh đâu?
Mục Vân bước ra một bước, lạnh lùng nói.
- Ngươi là ai?
- Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, đáng chết!
Mục Vân đánh ra một Phần Thiên Nhất Chưởng, đệ tử tra hỏi nháy mắt mất mạng.
- Ta hỏi lần nữa, Ngũ Hành Ngọc Minh đâu?
Nhìn ra Mục Vân cường đại, các đệ tử khác nào dám phản bác, chỉ chỉ đại môn đại điện.
- Các ngươi vì sao không tiến vào?
- Ngọc Minh sư huynh nói cảnh giới chúng ta khá thấp, để chúng ta chờ ở bên ngoài!
- Đi vào!
Mục Vân ra lệnh một tiếng, không khách khí chút nào.
- A?
- A cái gì, tiến vào, hoặc là chết!
Mục Vân lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận